",    đậu phụ."
 
Trong đêm , Triệu Đắc Thiên cũng  dậy, giọng   giấu nổi sự háo hức: "Làm đậu phụ vốn liếng  lớn ?"
 
"Bây giờ một đấu đậu nành ở trấn là hai mươi văn tiền, mua từ nhà nông  khi còn rẻ hơn. Một đấu đậu nành áng chừng   năm mươi cân đậu phụ, mỗi cân  bán hai văn tiền, cũng  thể đổi lấy đậu nành.  đoán cả năm thì   là ăn sung mặc sướng, ít nhất cũng đủ để Đắc Vạn yên tâm học hành. Vốn liếng  lớn,   một cái vòng bạc, ngày mai  mang  cầm,  lẽ đủ."
 
"Sao ? Vòng của nàng thì cứ giữ lấy mà dùng." Hắn dứt khoát từ chối .
 
Ta  thẳng: "Có gì , coi như  cảm ơn   cứu mạng ."
 
Ngoài cửa sổ, tiếng dế kêu râm ran, thi  rộn rã,  ánh trăng mờ, Triệu Đắc Thiên   xuống, hồi lâu   gì.
 
Chắc mẩm  sắp ngủ mất , ai dè   lên tiếng.
 
"Về chuyện tiền vốn,  sẽ tìm cách."
 
Nằm mơ  cũng  ngờ, Triệu Đắc Thiên  định sang nhà ông Trần vay mượn.
 
"Nhị tẩu ,  nhà quê chúng  vốn thế, họ hàng  thích chằng chịt,  qua   mới thêm phần gắn bó. Mấy năm , nhị ca  nhiều  sang nhà Hai Trần cày ruộng, dựng nhà. Bữa  Xuân Muội xuất giá, ngay cả  cũng sang phụ một tay nhóm lửa đấy ạ."
 
Thấy  ngạc nhiên  mặt, Đắc Quán  xổm  đất  đan lồng dế   hề hề an ủi.
 
"Vậy thì đợi  với, nhị ca,  cũng  ."
 
Ăn sáng xong, Triệu Đắc Thiên ăn vận tươm tất, tay xách gói nấm khô định sang nhà ông Trần,  vội vã chạy theo lúc  sắp bước  cửa.
 
Hắn  hiền hòa gật đầu: "Cùng  cũng ."
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dien-vien-ga-cho-gia-phu-tot-bung/7.html.]
Nhà ông Trần ở tận đầu thôn phía tây, nhà ngói xanh tường gạch xám, cổng cao sân rộng, ngôi nhà lớn trông thật là khang trang.
 
  đẩy cửa bước  sân, thứ đầu tiên   thấy  là những luống hành lá xanh mơn mởn và mấy giàn dưa leo đang nở hoa vàng li ti.
 
Một bà lão mặc áo vải thô màu xám đang  xổm bên giàn dưa leo nhổ cỏ,  thấy Triệu Đắc Thiên gọi một tiếng " ngoại", bà lão  dậy  tít cả mắt.
 
"Đắc Thiên đến chơi ? Ồ, đây là thê tử cháu hả? Trời ơi, xinh xắn, dịu dàng quá chừng, chắc là tiên nữ giáng trần !"
 
Ta cực kì  thiện cảm với bà lão tính tình thẳng thắn , liền ngọt ngào khẽ khom  hành lễ với bà:  "Cậu ngoại mạnh khỏe ạ, con tên là Phan Hỉ Nhi,  ngoại cứ gọi con là Hỉ Nhi."
 
"Ừ ừ,  chuyện cũng ngọt ngào nữa, mau  nhà  chơi."
 
Cậu ngoại họ Trần nhiệt tình mời chúng   nhà, còn bưng  một vốc lớn hoa quả khô mời khách, Triệu Đắc Thiên cũng  giấu giếm gì, liền  rõ ý định  mượn tiền để  đậu phụ.
 
Nghe xong,  ngoại vui mừng vỗ đùi một cái: "Phải thế chứ! Mấy năm  mà cháu  tính chuyện  ăn thì mẫu  cháu  đến nỗi  khâu vá đến mù cả mắt!"
 
"Lại  phiền   chịu mất mặt ."
 
"Nói chuyện gì mà khách sáo thế! mẫu  cháu    sang nhà  sửa quần áo lắm, khi phụ  cháu còn sống, mỗi dịp cuối năm cũng   câu đối Tết cho nhà . Tiếc là con Xuân Muội nó   nhà, nếu nó ở đây thì còn  thể mách cho các cháu vài mánh khóe buôn bán."
 
"Xuân Muội  lên kinh thành  ạ?"
 
"Ừ, con bé lên kinh thành . Phu tỷ nó   thêm hai đứa cháu trai, ai ngờ nó  đến kinh thành   mang thai. Phu tỷ nó sợ nó   mệt nhọc nên  cho nó về quê."
 
Nói đoạn,  ngoại lấy từ trong tủ  năm xâu tiền và một tấm vải hoa mới tinh.
 
"Tiền  các cháu cứ cầm lấy, nếu thiếu thì  đến tìm  ngoại. Tấm vải  là  ngoại tặng Hỉ Nhi, may áo bông  áo khoác đều , xem như quà gặp mặt của  ngoại."
 
Ta nào dám nhận, vội vàng  dậy từ chối. Ai ngờ  ngoại họ Trần còn nhanh tay hơn , bà  nhét đồ  tay , giữ c.h.ặ.t t.a.y .