"Người một nhà cả mà,   còn gặp  dài dài, cháu đừng khách sáo với  ngoại."
 
Triệu Đắc Thiên  việc  giỏi, chẳng mấy chốc  gặt xong lúa mì. Trong phút chốc, sân Nhà họ Triệu chất đầy những đống rơm cao ngất ngưởng, Đắc Quán tinh nghịch, buổi  cứ đòi trèo lên đống rơm .
 
Ta  : "Đệ  thấy nhột hả?" Râu lúa mì đ.â.m  lắm đấy.
 
Hắn lắc đầu nguầy nguậy: "Da  dày,  đ.â.m thủng  ."
 
Sau mấy ngày liền xay lúa, quạt thóc,  đất, cuối cùng vụ mùa hè cũng gần kết thúc, còn  thì bắt đầu  đậu phụ.
 
Nhờ năm xâu tiền  ngoại họ Trần cho mượn,  nhanh chóng sắm sửa xong những thứ cần thiết như cối xay, khuôn đậu phụ, vải xô, muối diêm...
 
Đậu nành nhà  thu hoạch  mấy đấu từ năm ngoái,  sẵn trong nhà,  giờ vẫn cất trong cái chum lớn  hầm.
 
Sau khi chuẩn   thứ xong xuôi,  và Triệu Đắc Thiên ngâm đậu từ ,  nửa đêm bắt đầu  việc.
 
Mẫu  của Tiền gia  kén ăn, đặc biệt thích ăn đậu phụ tươi non, hơn nữa bà   cầu kỳ, luôn cảm thấy đậu phụ mua ngoài chợ   sạch sẽ, nhất định  ăn đồ  tại chỗ trong bếp nhỏ.
 
Vì ,   đậu phụ  thành thạo.
 
Xay đậu, lọc bã, nấu sữa đậu nành, cho muối diêm, đổ khuôn, ép thành hình, đợi đến khi mặt trời lên cao, hai khuôn đậu phụ trắng nõn nà   thành.
 
Thấy hành lá trong sân xanh mướt mượt mà,  nhổ hai cọng  một đĩa đậu phụ trộn hành, miếng đầu tiên mời bà mẫu nếm thử.
 
Bà mẫu run run gắp một miếng bỏ  miệng, lập tức vui mừng đến nỗi nếp nhăn  trán hằn sâu hơn: "Non, ngọt, thơm, con dâu thứ hai, con  đậu phụ ngon tuyệt cú mèo!"
 
Ta cũng vui mừng khôn tả: "Mẫu ,  mẫu   món  bán   ạ?"
 
"Bán  chứ. À  , hôm qua ông Lưu già trong thôn qua đời, hôm nay đưa tang, Lão Nhị con mang mấy miếng đậu phụ sang cho  lo liệu, nếu  thể thì giúp đỡ một tay luôn, coi như tình làng nghĩa xóm."
 
Ta thấy lạ hỏi: "Mẫu , con   thấy  nhà họ Lưu đến báo tin buồn  ạ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dien-vien-ga-cho-gia-phu-tot-bung/8.html.]
 
Bà mẫu nghiêm nghị : "Việc hỉ  mời  đến, việc tang  mời tự đến, đó là luật bất thành văn của nhà nông ."
 
Ta từ nhỏ  đến nhà họ Tiền   hầu, đương nhiên  rành mấy quy tắc ở thôn quê,  xong thấy cảm động, nghĩ  nhà quê sống thật tình nghĩa.
 
Thế là,  nhanh tay lấy mười mấy miếng đậu phụ từ trong khuôn, gói kỹ bằng vải xô đưa cho Triệu Đắc Thiên: "Mình nghèo, nhưng đừng  bủn xỉn, cầm thêm hai miếng ."
 
Triệu Đắc Thiên   đầy ẩn ý,  mỉm xách gói đậu ,  đến một nén nhang   về.
 
"Mẫu , nhà họ Lưu nhận đậu phụ , cho một dải khăn tang, con thấy bên đó  thiếu  nên con về luôn, trời nóng thế , con  trấn bán đậu đây."
 
Từ thôn Đào Thủy đến trấn Đào Nguyên hơn mười dặm đường, Triệu Đắc Thiên xách thùng đậu phụ  ,   ,  liền tranh thủ trời nắng  giặt giũ chăn màn trong nhà.
 
Bà mẫu mắt kém, việc nhà   khó khăn,  khi  về Nhà họ Triệu, bà cũng chỉ mò mẫm nấu nướng, nuôi gà qua ngày.
 
Nhà phú hộ họ Tiền giặt giũ bằng bột giặt, nhưng Nhà họ Triệu nghèo quá,   tiền mua, nên  dùng nước tro bếp để giặt,  ngờ cũng sạch sẽ  phết.
 
Sắp đến tháng bảy , trong núi  nóng mùa hè dần tăng lên, chăn gối phơi  dây  đến hai canh giờ  khô cong,  tranh thủ dùng lược bí chải đầu cho bà mẫu, nấu một nồi cháo đậu xanh.
 
Lúc chải đầu, bà mẫu cứ né tránh, còn  chút ngại ngùng.
 
"Mẫu  ơi, mẫu  trốn gì ?"
 
"Mẫu  tự chải ."
 
"Con chải giúp mẫu  cho."
 
"Mẫu ...   mẫu  đối xử   với con."
 
Ta  vẻ mặt lúng túng của bà mẫu chọc  đến đau cả bụng: "Ha ha ha, mẫu  đối xử  với con mà,  ngoại họ Trần  mẫu  chỉ là miệng lưỡi sắc bén thôi, thật  bụng   ."