"Hì hì..." bà mẫu cũng ngây ngô : "Chuyện khác thì  dám , nhưng mẫu  thấy  sống cũng ."
 
Đắc Quán thần   quỷ    từ  chui , tay còn cầm một cái lồng dế tinh xảo.
 
"Mua ở  ? Trông  ghê."
 
Đắc Quán đắc ý:  "Đệ đan bằng rơm lúa mì đấy."
 
Ta kinh ngạc há hốc mồm: "Thật là  đan hả?"
 
"Còn giả  chắc? Quạt mo, giỏ liễu, giỏ đựng cá, thúng, lồng,  đều đan  hết."
 
Vừa  chuyện, Triệu Đắc Thiên gánh gánh  nhà,  mặt mày là  buôn bán , quả nhiên, hỏi  mới ,   bán sạch đậu phụ.
 
"Hôm nay bán  năm mươi sáu đồng tiền, còn thu  một bao đậu lớn. Ai mua  đều khen đậu nhà  tươi ngon, ai đến muộn thì  mua ."
 
"Thiệt hả?" bà mẫu   giường thò cổ  hỏi, mừng rỡ đến đỏ cả mặt.
 
Triệu Đắc Thiên đặt túi tiền đồng  tay bà mẫu: “Mẫu  sờ thử xem."
 
Bà mẫu sờ soạng một hồi vẫn   thèm, bèn lấy tiền  cắn thử: "Mẫu  cắn thử coi."
 
"Trời ơi mẫu , bẩn lắm đó."
 
Ta nắm tay bà trách yêu, bà mẫu      , cuối cùng vẫn rơi nước mắt.
 
"Haizz... nếu sớm mấy năm mà nghĩ  chuyện  ăn buôn bán thì  lẽ công công con   mất ."
 
Nhắc đến công công  khuất, nam nhân vạm vỡ như Triệu Đắc Thiên cũng rưng rưng nước mắt: "Mẫu , đợi con kiếm  tiền, con sẽ  trấn mua mấy thang thuốc bắc về chữa mắt cho mẫu ."
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dien-vien-ga-cho-gia-phu-tot-bung/9.html.]
Tuy  thể so sánh với những món ăn cầu kỳ của nhà giàu, nhưng bây giờ đang là mùa hè nóng nực, mấy món ăn nhỏ khai vị giải nhiệt  là ngon nhất .
 
Người Nhà họ Triệu ai cũng thích ăn cơm  nấu, từ khi  về  dâu, má của Đắc Quán phồng cả lên, trông cao lớn hơn hẳn.
 
Người  vẫn  "con trai lớn như con mọt thóc", Đắc Quán đang tuổi ăn tuổi lớn nên ăn khỏe thật. Một bữa  thể cuốn năm sáu cái bánh ngô, một bát cháo đậu xanh chỉ mấy hớp  hút sạch  bụng,   mà hoa cả mắt.
 
Không   ghét nó, mà thật sự sợ nó ăn no căng bụng.
 
Vì kiếm  tiền từ việc bán đậu phụ, Triệu Đắc Thiên hào hứng hẳn lên, quyết định ngâm thêm một đấu đậu nữa.
 
Ta đương nhiên là đồng ý, thế là sáng sớm  ngâm đậu,  thổi nến  ngủ, ngày hôm  gà còn  gáy, hai phu thê   dậy  đậu phụ.
 
Gà  gáy một tiếng, bà mẫu cũng tỉnh giấc. Bà mò mẫm đến gian bếp chật chội lộn xộn, đưa cho  một quả mơ núi thơm ngọt: "Con dâu Lão Nhị, ăn quả mơ , vất vả quá ."
 
Trong ánh bình minh,  dùng tay lau mồ hôi  tóc mai,  híp mắt nhận quả mơ nhét  miệng: "Mẫu , mẫu  chịu cho con ăn mơ  ạ?"
 
Trên giường bà mẫu  một cái tủ gỗ  khóa, trong tủ   giấu thứ gì quý giá. Ta từng thấy bà giấu những quả mơ mà bà  nỡ ăn  tủ, lén lút lấy cho Đắc Quán ăn lúc   ai chú ý.
 
Nhà nghèo chiều con trai, mẫu  hiền thương con út, bà mẫu thương yêu cục cưng út Đắc Quán lắm. Chỉ là  ngờ, hôm nay bà cụ nhà   chiều  nữa.
 
Ta trêu chọc như , bà mẫu  mím môi  hổ, nhưng bà  luôn miệng d.a.o găm, rõ ràng là lòng , nhưng    khó : "Ăn , ăn xong vẫn còn...   là sợ con c.h.ế.t đói ."
 
"Mẫu  ơi, mẫu   gì ." Triệu Đắc Thiên  lắc đầu,  bất lực với  mẫu     lời  ý  của .
 
Bà mẫu bực bội   , thấy bà  xa dần, Triệu Đắc Thiên đầy vẻ  hổ  : "Mẫu    năng  chu ,   mẫu  xin  nàng."
 
Ta đang lọc bã đậu,   liền sững ,  đó bật  lớn: "Chàng   gì ,   để bụng . Mấy ngày  mẫu    ác cảm với , nhưng giờ mẫu  đang học cách đối xử  với  ,  hiểu mà."
 
Triệu Đắc Thiên vẫn  yên tâm: "Nàng thật sự  để ý ?"