Ta vốn định mặc kệ , nhưng  sắc trời dần tối và cái giỏ tre trống , liền  đổi chủ ý. Đều  "trộm   tay ", bận rộn một ngày, tay  trở về   là tính cách của . Vì   nhét   giỏ tre, phủ cỏ lên , mang về nhà, kết quả tên  cứ bám lấy .
Hắn ở nhà  ăn   ,  chẳng   việc gì nên hồn, vai  thể vác, tay  thể xách. Trước đây, một   vẫn luôn đủ ăn đủ mặc, nay  thêm , bỗng chốc khốn khó trăm bề. Ta há  thể chịu thua thiệt ?
Liền gí búa  cổ : "Tề Thiên Mộc, ngươi hoặc là cút  cho khuất mắt, hoặc là ở   việc kiếm tiền."
Tên vô   lập tức đỏ hoe vành mắt: "Tiểu Cửu,  thể  yếu ớt,  việc nặng nhọc sẽ sinh bệnh, bệnh    tốn tiền thuốc thang càng thêm thiệt thòi. Tiểu Cửu, đừng đuổi   mà! Ra khỏi cửa ,  chỉ  nước c.h.ế.t đói."
Ta tức giận đến  thể nhịn  nữa: "Ngươi  bệnh   thì liên quan gì đến ? Ngươi sống c.h.ế.t  , mắc mớ gì đến ?"
Tề Thiên Mộc nắm lấy tay , nước mắt rơi lã chã: “Tiểu Cửu, nàng là   bụng như thế,   thể nhẫn tâm   c.h.ế.t đói?"
Ta hất mạnh tay  : "Kẻ nào  với ngươi  là  lương thiện? Ngươi cứ  dò la khắp nơi mà xem, Tiết Cửu  chính là tai họa nổi danh mười dặm tám thôn đấy."
Tề Thiên Mộc ngượng ngùng  với : “Ta  Tiểu Cửu hung dữ chỉ là giả vờ thôi, kỳ thực tâm địa nàng  ."
Nói  hung dữ,  xem như lời khen. Nói   bụng,  khác nào đang mắng chửi . Thế là  liền cho  một trận đòn nhừ tử. Tên khốn kiếp  kêu la thảm thiết, khiến cho cả xóm giềng kéo đến xem náo nhiệt.
Tối hôm , sư phụ gọi  đến: "Quỳ xuống."
Ta ngay ngắn quỳ  mặt .
Mặt mày sư phụ sa sầm, chiếc roi trong tay "bốp" một tiếng quất mạnh xuống lưng . Liên tiếp mười roi, bà  mới chịu dừng tay.
Ta cung kính dập đầu: "Đa tạ sư phụ dạy bảo."
"Con    sai ở  ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dieu-dan/15.html.]
"Đồ nhi tự ý dẫn nam nhân ngoại lai về nhà,  giữ gìn khuôn phép khuê các."
"Chát" ——  một roi nữa quất xuống lưng .
"Suy nghĩ cho kỹ  hãy trả lời."
"Đồ nhi   sư phụ cho phép,  tự ý dẫn nam nhân ngoại lai về nhà."
Sư phụ hạ roi xuống: “Trở về g.i.ế.c  ."
"Sư phụ, đồ nhi năm nay  mười tám, đến tuổi cập kê  ạ."
"Con bé  động lòng xuân  ?"
"Đồ nhi đúng là  chút vấn vương,  tìm ... luyện tập đôi chút ạ."
Sư phụ giơ tay tát  một cái. “Vớ vẩn! Lễ nghĩa liêm sỉ mà  dạy con đều   hết ?"
Ta  cái đầu   đánh lệch sang một bên: "Sư phụ, ở cái xó xỉnh Góc Quanh , giữ lễ nghĩa thì chỉ  nước c.h.ế.t đói."
Sư phụ   chằm chằm hồi lâu, cuối cùng mới chịu thỏa hiệp: "Dù con   thành , cũng  thể chọn một kẻ vô dụng như thế. Trên núi Tiểu Cô  là những  trai khỏe mạnh cường tráng, chẳng lẽ   ai  ý con ?"
"Sư phụ, bọn họ đều   là đối thủ của con,  một lũ gà yếu. Đã yếu như , chi bằng chọn lấy kẻ   sức phản kháng."
Sư phụ dường như hài lòng với câu trả lời của , mỉm  : "Con nghĩ như  là đúng , đàn ông  nắm chặt trong lòng bàn tay. Vậy thì con hãy mau chóng thành  ! Sau khi thành   sinh con đẻ cái,  sẽ  con chăm nom chúng, cũng để   hưởng chút niềm vui cháu chắt."
Ta  cung kính dập đầu: "Sư phụ yên tâm, cả nhà con   sẽ phụng dưỡng ."
Sư phụ hài lòng hừ một tiếng: "Đi quỳ ở Phật đường đến sáng mai  hãy về."