Thấy thái độ của , trưởng thôn lùi  một bước, cảnh giác  . Những  phía  ông  cũng đồng loạt lùi .
Phụ   bước lên một bước, chắp tay thi lễ với trưởng thôn,   chắp tay với   xung quanh: "Tại hạ là Lý Liên Thành, xin cảm tạ trưởng thôn và chư vị hương   chiếu cố tiểu nữ những năm qua. Tiền bạc mà con gái tại nợ trưởng thôn và các vị,  nhất định sẽ trả đủ,  thiếu một đồng nào. Ngoài ,  cũng  mang theo một chút quà mọn, xin   vui lòng nhận cho."
Trưởng thôn  phụ  ,    ,   gì. Những  khác  , chẳng hiểu phụ   đang  gì.
Ta tiến sát  gần phụ , nhỏ giọng : "Phụ , con nợ tổng cộng một nghìn lượng bạc,   mang đủ tiền ?"
Phụ   trừng mắt: "Bao nhiêu?!"
"Một nghìn lượng ạ, phụ ."
Phụ   vẫn  hết kinh ngạc thì phía  vang lên một giọng : "Tỷ tỷ, đây là vùng quê nghèo khó, dù  gom hết tiền của cả làng cũng   một trăm lượng chứ? Sao tỷ  nợ nhiều tiền như ?"
Lý Đình Nguyệt thấy bên ngoài   chuyện gì, liền dìu mẫu    . Vừa    nợ một nghìn lượng bạc, nàng  lập tức nổi giận.
Ta sờ lên khuôn mặt gầy gò của , nước mắt lưng tròng : "Mẫu , con sai . Đáng lẽ con nên ăn ít , mỗi ngày chỉ ăn một cái bánh bột mì nhưng con  ăn tận ba cái một ngày, bao nhiêu năm qua,    ăn hết bao nhiêu cái ."
Mẫu   cánh tay gầy guộc trơ xương mà  cố tình để lộ , mắt liền đỏ hoe: "Không nhiều,  nhiều, Hề nhi ăn  nhiều, con xem kìa, gầy thành cái dạng gì ? Về nhà   sẽ bồi bổ cho con."
Ta   phụ : "Phụ , con một  ăn uống thật sự  tốn bao nhiêu tiền, nhưng năm ngoái con  thành   ạ."
Ta chỉ  căn nhà đất và hàng rào xiêu vẹo phía : "Căn nhà   xây  mảnh đất mua của trưởng thôn, bà con lối xóm cùng  giúp con dựng lên. Lúc đó con cũng  hiểu  gì,  ngờ xây nhà  tốn kém nhiều đến . Nếu sớm  thế , con  cứ ở mãi trong hang động ." Nói xong,  cúi đầu, giả vờ lau nước mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dieu-dan/3.html.]
Phụ    căn nhà xiêu vẹo, dột nát phía ,   hàng rào liếp chẳng thể che chắn , thở dài một tiếng: "Con  thành   ? Sao  thấy phu quân của con?"
"Chàng  bệnh c.h.ế.t ." Ta nghẹn ngào: "Chữa bệnh cho   tốn  nhiều  nhiều tiền, nhưng   vẫn  qua khỏi. Đã cướp  hết sạch tiền của con.”
Mẫu   ôm chầm lấy , bật  nức nở: "Con ơi,   con khổ !"
Tiếng  vang vọng khắp sân, càng thêm thê lương.
Ta vỗ về mẫu : "Mẫu ,  gặp  hai , con  còn thấy khổ nữa ."
Dỗ dành mẫu  một lúc, tiếng  dần nhỏ ,   sang  Lý Đình Nguyệt: "Muội ,   đúng, tỷ tỷ  nên tiêu xài hoang phí. Muội xem bộ quần áo  của tỷ tỷ, là năm ngoái mua của dì Vương ở đầu đông thôn, bây giờ nghĩ  thật sự  nên tiêu tiền . Bộ quần áo cũ vá thêm mấy miếng nữa, vẫn  thể mặc thêm hai năm."
Lý Đình Nguyệt  vạt áo  n.g.ự.c    vá ba miếng vá,    y phục lụa là của , liền  hổ cúi đầu.
Mẫu    một  nữa  òa: "Con ơi,   con khổ !"
Thấy kế hoạch  gần thành công,   thêm dầu  lửa: "Phụ , nếu   mang đủ tiền cũng  . Trưởng thôn và   đều  , sẽ  trách con , đợi con tự  kiếm  tiền, con sẽ trả  cho họ."
Lần  phụ    do dự nữa, lấy từ trong tay áo  một xấp ngân phiếu, đếm đủ mười tờ.
Trong đám đông vang lên những tiếng hít thở. Nhìn kỹ, thấy  một đám mắt đỏ ngầu.
Phụ   bước lên, đưa ngân phiếu cho trưởng thôn: "Trưởng thôn,  ngân phiếu   đúng một ngàn lượng,