Ta gõ cửa Vinh Quốc công phủ, gã sai vặt mở cửa  thấy ,  dọa đến quỳ bịch một tiếng  mặt đất, giống như gặp quỷ.
 
Cũng đúng, theo như bọn họ nghĩ,   c.h.ế.t ba năm.
 
Tất cả   trốn tránh , chỉ  mẫu  ôm thật chặt  mà ,     vẻ đoan trang như thường ngày.
 
“Mẫu , trưởng tỷ  qua đời, ngài  coi chừng,  là  yêu nghiệt lấy mạng.”
 
Một giọng  mềm mại truyền đến, là Tô Lan Y, thứ  của .
 
Nói xong nàng  tiến lên liền  tách  cùng mẫu  ,    gọn gàng tránh thoát, thưởng cho nàng  một bạt tai.
 
“Triều  hận nhất là tôn sùng yêu nghiệt, đường đường ở trong phủ quốc công  còn    huyên thuyên, một tát  để ngươi nhớ rõ một chút, cẩn thận về  họa từ miệng mà .”
 
Nàng  bụm mặt    đấy,   để ý đến nàng , ôm mẫu  .
 
“Mẫu , Diệu Ngôn  trở về.”
 
Mẫu  nắm lấy tay , ánh mắt  rời dù chỉ một chút, chỉ sợ chớp mắt  liền biến mất  thấy nữa.
 
4
 
Quốc công gia dậm chân một cái triều đình đều rung chuyển, đời  chỉ  một   thất thố, đại khái chính là  thấy nữ nhi  mất bình an vô sự trở về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dieu-ngon/chuong-2.html.]
 
Khi phụ  hoang mang rối loạn chạy , lúc  đang ăn chè trôi nước, giương mắt lên  thấy đôi mắt đầy nước của phụ .
 
“Diệu Ngôn, là Diệu Ngôn của , Diệu Ngôn của  còn sống.”
 
Đây là  đầu tiên   thấy phụ  ,  đây phụ  mang theo  cưỡi ngựa b.ắ.n cung, lòng bàn tay   mài nổi bong bóng,   đât  lóc, phụ   “Nước mắt là thứ kẻ yếu dùng để dọa .”
 
 hôm nay    mặt   là phụ .
 
Ban đêm, Quốc công phủ thả pháo, treo đèn, chiêng trống cùng pháo vang lên  cho tất cả    “đích nữ Quốc công phủ  trở về.”
 
Tô Lan Y   bàn khẽ .
 
“Phụ  cũng nên để tâm, hẳn là  bên ngoài cũng đang đỏ mắt  Quốc công phủ chúng  phú quý đầy trời mà giả mạo đích tỷ.”
 
Ta sớm  nàng  sẽ  như thế,  khi phụ  trở về   để phụ   qua bạch ngọc tịnh đế hải đường, là bệ hạ ban cho, chỉ  một khối .
 
Còn  vết bớt , ngoại trừ phụ mẫu  ai  vết bớt  - ở giữa bàn chân , sinh    hình dạng một đóa hoa sen.
 
Phụ  trợn mắt  Tô Lan Y.
 
“Bây giờ tỷ tỷ ngươi trở về, ngươi nên cao hứng mới đúng. Về  ai còn hoài nghi Diệu Ngôn, liền đuổi  khỏi phủ.”
 
Không trách Tô Lan Y  tin, dù  năm đó nàng  tự tay đem chủy thủ đ.â.m  n.g.ự.c , khi  dường như sắp tắt thở,  tự  đẩy   dòng nước Lạc Hà chảy xiết.