Số  bắt sống chỉ  vài tên,  còn  đều chết,  kẻ uống độc tự sát, Hoàn Hoàn nhanh tay tháo khớp hàm một tên!
 
Nhìn thao tác thành thạo của nàng mà  thấy cằm  cũng đau lây.
 
Khi căng thẳng tan , đầu  càng choáng váng. Ta thấy Chu Thuấn chạy về phía , miệng  gì đó nhưng    rõ.
 
Mắt tối sầm ,  chẳng  gì nữa.
 
Tỉnh  thì thấy  đang   giường, bên cạnh là Hoàn Hoàn và Chu Thuấn.
 
Ta hỏi đây là , Chu Thuấn đáp là quán trọ.
 
Thấy vẻ mặt lo lắng của Hoàn Hoàn,     , chỉ là  dọa sợ thôi.
 
Ta   sang Chu Thuấn, sắc mặt   kém.
 
Chu Thuấn : “Lên đường  sốt ,    cho  ?”
 
Ta phản bác: “Còn   vì vụ ám sát bất ngờ c.h.ế.t tiệt của    phát sốt ?”
 
Hắn thức thời im lặng,  đó  ngoài, lúc   bưng theo một bát thuốc  thôi  thấy đắng ngắt.
 
Ta nghi  cảm thấy tội , vì  khi  uống thuốc,  còn cho  một viên ô mai, chua chua ngọt ngọt  ngon.
 
Ta   ăn nữa,  ngập ngừng một chút   đưa cho  một viên.
 
Ta    thêm vài viên nữa,  mắng  đừng  đà lấn tới!
 
Nhũ mẫu đến thu bát,  đợi  khỏi  thì  ăn bao nhiêu cũng , vì ăn nhiều ô mai sẽ giải thuốc.
 
 nếu   uống thuốc,   thèm ăn ô mai.
 
Vì lý do an , hôm  chúng  khởi hành về cung luôn.
 
Hoàn Hoàn hộ tống chúng . Ta bảo nàng  xe cùng , nàng lắc đầu từ chối,  sẽ bảo vệ  từ bên ngoài.
 
Nàng thỉnh thoảng  xuất hiện bên cửa sổ xe ngựa,   bò   nàng, nàng liền mỉm  với .
 
Ta hỏi: “Hôm qua,  tỷ  tới?”
 
Nàng ngập ngừng một chút  chỉ  n.g.ự.c ,  hỏi: “Cảm ứng song sinh ?”
 
Nàng suy nghĩ một lát  bật , nhẹ nhàng gật đầu.
 
Mỗi  Hoàn Hoàn rời khỏi cửa sổ xe, Chu Thuấn  bù ,  nào cũng hỏi: “Khó chịu ?”
 
Lúc đầu  còn nhẫn nại trả lời  , nhưng đến  thứ mười  hỏi thì  đóng cửa sổ luôn,  thèm để ý.
 
Thế là  leo lên  xe cùng .
 
Dù  xe ngựa cũng rộng, kệ .
 
Chiều hôm , chúng  tới cổng thành. Hoàn Hoàn chỉ  đưa tiễn tới đây vì nàng là võ tướng trấn thủ biên cương,   lệnh thì    kinh.
 
Đoàn  đón thánh giá  chờ sẵn ở cửa thành.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dinh-menh-bat-dau-tu-mot-cai-ten/chuong-10.html.]
Có lẽ ông trời thấy  chơi ở bãi săn quá vui vẻ nên ganh tị,  sắp đặt thêm một màn chia ly với Hoàn Hoàn nữa.
 
Hoàn Hoàn xuống ngựa, Chu Thuấn đỡ  từ xe ngựa xuống.
 
Chu Thuấn hỏi nàng: “Hôm qua hộ giá  công,  ban thưởng gì?”
 
Hoàn Hoàn vẫy tay gọi  phía , tên nam tử bên cạnh nàng bước tới, Hoàn Hoàn vẽ vời gì đó lên tay .
 
Người  : “Khởi bẩm Hoàng thượng, tiểu thư nhà thần  mỗi tháng  gửi đồ cho Thẩm Đường Chu cô nương.”
 
Ta  nhắc nàng đừng xin mấy thứ ! Bảo  thăng chức cho tỷ  chứ! Cảm ứng song sinh    hoạt động lúc cần thế ?
 
Chu Thuấn nghĩ  lâu  : “Chỉ  gửi ba tháng một , tất cả đồ  qua tay trẫm duyệt.”
 
Hoàn Hoàn chắp tay nhận lệnh.
 
Nàng đưa tay xoa đầu , ấm áp như tay phụ .
 
Ta  kìm , nhào  lòng nàng, dặn nàng nhắn với cha  rằng   , bảo họ đừng lo lắng.
 
Ta lên xe ngựa vẫy tay với nàng, nàng mỉm   .
 
Nàng   lên ngựa, xe ngựa lăn bánh,  vẫn  kéo rèm xuống, vẫn còn thấy nụ  của nàng.
 
Bất ngờ nàng giơ tay  lên, còn cởi cả áo choàng. Cánh tay và cổ nàng đeo đầy vàng bạc châu báu  tặng, lấp lánh chói cả mắt.
 
Chói đến mức  rơi nước mắt, Chu Thuấn đưa tay xoa đầu .
 
Ta : “Ta    mà,  là cô nương giàu nhất kinh thành! Nhìn đống quà  tặng xem,  ai là  thích, dù   thích cũng mặc kệ,  chỉ  chừng  thôi.”
 
Ta gạt tay Chu Thuấn , cảm khái: “Chu Thuấn,   xem,    cô gái như Hoàn Hoàn chứ? Luôn  thẳng, ánh mắt kiên định, đầy sức sống, nụ  luôn rạng rỡ.”
 
Chu Thuấn  ,   gì đó   thôi — chắc là  cũng  .
 
Nửa đường xe ngựa dừng , Chu Thuấn xuống xe, lát   xách một gói đồ lên.
 
Ta hỏi gì ,   là bánh sủi cảo nhân hạt dẻ. Ta vén rèm , tửu lâu vẫn là Xuân Ý lâu, nhưng địa điểm   đổi, trông cũng lớn hơn, sang trọng hơn.
 
Chu Thuấn mở bánh  đưa cho . Ta   một cái,  nhận lấy.
 
Ta : “Chu Thuấn, cảm ơn .”
 
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
Hắn nhướng mày: “Cảm ơn gì?”
 
Cho Hoàn Hoàn đến bên , dạy  cưỡi ngựa, phá luật cung đình cho gửi đồ  cung, mua bánh cho … còn nhiều nữa.
 
Ta : “Nhiều lắm.”
 
Chẳng mấy chốc xe  đến cổng cung, chúng   đổi xe mới để  điện.
 
Ta  dậy định xuống xe, Chu Thuấn nắm cổ tay , : “Thẩm Đường Chu,   đừng  cảm ơn nữa,  ?”
 
Nói xong  xuống xe , để   ngẩn ngơ suy nghĩ —   cảm ơn thì  gì?
 
Khen   ? Hay bảo đó là việc  nên ?
 
Đến khi  xuống xe thì chỉ còn thấy bóng áo thiếu niên phiêu dạt nơi xa.