Độ Phù Dung - Chương 21: Dám hỏi công tử là tân quý của nhà nào?
Cập nhật lúc: 2025-12-21 07:17:33
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lễ hội Nguyệt Ảnh là một sự kiện thường niên ở Nam Châu. Tương truyền, ngày , nếu đeo mặt nạ, cầm hoa phù dung dạo đêm, thể gặp định mệnh ánh trăng.
Ngày trùng với ngày giáng thế của Phù Hoa nương nương. Nếu đêm đó, gặp yêu và trao đổi hoa phù dung, sẽ nhận lời chúc phúc của Phù Hoa nương nương, một mối nhân duyên . Nếu hoa phù dung của hai bên cùng màu sắc, đó càng là duyên phận trời định.
Những năm , Tống Chiêu đều giả dạng nam nhi, cùng đám Viên T.ử Ngang đùa phố, bao giờ coi trọng điều . Năm nay... dường như chút khác biệt.
Trong gương, mái tóc đen của nàng búi thành vân kế, tóc cài một cây trâm phù dung điểm thúy, những cánh hoa bằng sợi vàng đính những viên phỉ thúy nhỏ, khẽ lay động như cành hoa đung đưa trong gió. Trên trán dán một đóa hoa phù dung bằng đá quý, nhụy hoa nở rộ, điểm xuyết vài viên trân châu nhỏ. Môi thoa một lớp son mỏng bóng, mềm mại.
Nàng mặc một chiếc váy lụa eo cao màu xanh nhạt, chất liệu lụa rũ xuống như dòng nước, tà váy loang lổ những vân cánh hoa phù dung, sợi chỉ vàng nhạt thêu đường cong ở đầu cánh hoa, như bóng hoa lay động trong gió khi sương mai tan. Bên ngoài khoác một chiếc áo choàng lụa mỏng trong suốt, ống tay áo thêu những họa tiết phù dung dây leo bằng chỉ bạc, ẩn hiện ánh đèn.
"Tỷ tỷ thật ," Sở Sở chân thành khen ngợi, tiện tay cài một đóa hoa phù dung hồng nhạt lên búi tóc của nàng.
Sở Sở ban đầu định rời thành ngày hôm qua, nhưng vì Tuần Kiểm Ty tăng cường nhân lực trong ngõ hẻm với lý do bảo vệ Tống thế tử, nên dời ngày rời thành. Hôm nay là lễ hội Nguyệt Ảnh, nhân lực của Tuần Kiểm Ty đều điều động đến phố Chu Tước, họ thể rời thành một cách kín đáo.
Tống Chiêu , khóe môi khẽ nhếch lên, lộ một nụ nhẹ.
Nàng bao giờ trang điểm lộng lẫy như , bình thường đều mặc nam trang ngoài, về biệt viện cũng vội vàng, chỉ cần một chiếc váy đỏ đơn giản là đủ tươm tất. Chưa từng nghĩ một ngày sẽ trang điểm cầu kỳ, đến lễ hội Nguyệt Ảnh truyền thuyết, tình cờ gặp định mệnh của . Mặc dù miệng nàng quan tâm, nhưng trong lòng ẩn chứa một sự mong đợi nào đó.
"Cái ở vẻ bề ngoài, mà ở tâm tính."
Tống Chiêu khẽ , đưa tay nắm lấy tay Sở Sở, đầu ngón tay lạnh, giọng trầm xuống, "Hôm nay rời thành nhất định cẩn thận, đến Lưu Huỳnh Cốc cũng đừng vội vàng đến thảo lư tìm Vu y, càng cần lo lắng cho , sẽ tranh thủ thời gian đến tìm các ."
Sở Sở trịnh trọng gật đầu, tỏ ý sẽ cẩn thận. Hai thì thầm một lúc, liền thấy tiểu nha bên ngoài xe ngựa chuẩn xong.
Tống Chiêu cầm lấy mặt nạ cáo bàn trang điểm, hít một thật sâu, ánh mắt lưu luyến của Sở Sở, vén váy bước khỏi phòng.
Đèn hoa lên, trong sân cũng treo đầy đủ các loại đèn lồng. Ánh sáng vàng ấm áp xuyên qua giấy đèn mỏng như cánh ve, đổ xuống mặt đất những bóng sáng lốm đốm.
Trước cổng sân, một công t.ử đang chờ, tay cầm một chiếc mặt nạ sói màu đen.
Hôm nay mặc một bộ áo giao lĩnh màu mực, chất liệu vải là lụa Ngô dệt hoa văn chìm, từ xa như màn đêm ngưng tụ, gần như bóng trúc xao động. Thắt lưng da khảm ngọc bích. Bên ngoài khoác áo choàng hạc màu xanh đen, dáng cao ráo, giữa ánh sáng lờ mờ toát lên vài phần uy nghi.
Tóc chải gọn gàng, dùng một cây trâm gỗ mun cố định thành búi, đầu trâm bất kỳ chạm khắc nào.
Nghe thấy động tĩnh, về phía Tống Chiêu, trong mắt phản chiếu ánh đèn lồng, những đốm sáng nhỏ li ti lưu chuyển trong đôi mắt u tối. Ánh mắt chạm đến bóng dáng nàng, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, khóe môi tự chủ cong lên, nở một nụ , như ánh nắng ban mai chiếu tuyết đọng, trong sự lạnh lùng toát lên một tia ấm áp.
"Đợi lâu lắm ?"
Tống Chiêu giơ mặt nạ cáo trong tay lên, "Nhìn rõ mặt nạ , nhớ kỹ, nếu lát nữa lạc mất, sẽ tìm ."
Giọng nàng nhẹ nhàng, mang theo vài phần trêu chọc, khóe môi nhếch lên, trong mắt lóe lên một tia tinh ranh.
Cửu Minh gật đầu, giơ mặt nạ sói của lên.
Hắn vốn nghĩ tốn chút lời lẽ mới thể ngoài, ngờ chỉ hỏi Thường Thanh về phong tục lễ hội Nguyệt Ảnh, thất tiểu thư gửi mặt nạ đến, mời hôm nay chơi.
Hắn sống hai mươi năm như băng mỏng, đây là đầu tiên cô nương mời chơi, trong lòng căng thẳng mong đợi.
...
Hai bên phố Chu Tước bày đầy hoa tươi và các loại quầy hàng, xung quanh treo những chiếc đèn lồng hoa kiểu dáng độc đáo, ánh đèn vàng nhạt chiếu sáng con phố như ban ngày.
Trên phố đông như mắc cửi, khắp nơi đều là nam nữ đeo mặt nạ, tay cầm hoa phù dung.
Tống Chiêu và Cửu Minh đeo mặt nạ sánh bước phố, giữa dòng đông đúc. Tống Chiêu dần dần thả lỏng trái tim đang treo lơ lửng, tính toán thời gian, Sở Sở và A Yến lúc chắc hẳn thuận lợi khỏi thành.
"Mua hoa ? Công t.ử mua hoa ?" Một đứa trẻ nhỏ đeo giỏ hoa, ngẩng mặt lên chặn đường Cửu Minh.
Tống Chiêu định lắc đầu, Cửu Minh chọn hai đóa hoa phù dung đỏ từ giỏ hoa, đưa cho Tống Chiêu một đóa, khẽ : "Nàng ?"
Người khác cầm hoa là để trao đổi với định mệnh, họ còn cần trao đổi ? Tống Chiêu do dự chịu nhận.
Cửu Minh nhét tay nàng, từ trong túi tiền lấy một mảnh bạc vụn, đặt tay đứa trẻ.
Đứa trẻ nhận lấy, kinh ngạc há hốc mồm, mắt tròn xoe, như dám tin. Số tiền , lẽ là bộ tiền tích lũy mà nó bán hoa trong một năm! Đứa trẻ lập tức vui vẻ mặt, lớn tiếng :
"Đa tạ công tử, chúc công t.ử và nương t.ử thiên trường địa cửu, bạc đầu giai lão."
Giọng trong trẻo mà vang dội, khiến đường đều ngoái . Nói xong, nó ba chân bốn cẳng chạy , như sợ công t.ử đổi ý.
Nghe những lời , Cửu Minh nắm chặt đóa hoa phù dung trong tay, suýt nữa gãy cành hoa.
Tống Chiêu buồn lắc đầu, đóa phù dung đỏ tươi, nghĩ đến truyền thuyết . Hóa cái gọi là định mệnh, cũng thể sắp đặt như . Họ là định mệnh của , nhưng thể thao túng cưỡng ép kết duyên, giống như nàng, vì t.h.u.ố.c dẫn, dùng thủ đoạn.
Đèn hoa phố Chu Tước vẫn rực rỡ, nhưng Tống Chiêu còn tâm trạng du ngoạn nữa. Kế hoạch , rốt cuộc là nàng đủ quang minh chính đại.
"Sao ? Mệt ?"
Cửu Minh cúi đầu hỏi nàng, giọng dịu dàng, mang theo sự quan tâm. Cánh tay cong, giữa dòng qua , vô tình che chở nàng bên cạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/do-phu-dung/chuong-21-dam-hoi-cong-tu-la-tan-quy-cua-nha-nao.html.]
"Không mệt," Tống Chiêu lấy tinh thần, ngón tay chỉ về phía cuối đường :
"Đi thêm chút nữa, qua cầu, là đến miếu Phù Hoa nương nương , chúng cũng ..."
Lời còn xong, vài công t.ử trẻ tuổi tới, ai nấy đều ăn mặc lộng lẫy, thắt lưng đeo ngọc quý, tay cầm quạt xếp, đùa cùng . Cử chỉ của họ khoa trương, tiền hô hậu ủng, rõ ràng là con cháu nhà giàu trong thành. Người đường thấy , đều tránh xa.
Tống Chiêu dừng , đưa tay kéo tay Cửu Minh, cũng tránh sang bên đường.
Một nhóm đến, lập tức ngửi thấy một mùi rượu nồng nặc. Công t.ử áo xanh dẫn đầu phe phẩy quạt xếp vẽ vàng, giọng bất mãn :
"Lễ hội Nguyệt Ảnh năm nay ý nghĩa gì, A Yến cũng đến, chỉ mấy chúng , uống rượu cũng vui."
"Viên công t.ử ngày mai sẽ lên đường kinh thành, trong mắt còn Nam Châu nhỏ bé? Tống thế t.ử hôm nay đến, còn mấy chúng ? Viên công t.ử , chúng sẽ theo đến cùng."
Một bên cạnh lập tức đáp lời.
Ngay đó vang lên một giọng :
" , Tống thế t.ử cả ngày thoải mái chỗ thì cũng chỗ thoải mái. Cái cũng , cái cũng , lắm chuyện bộ tịch, y như một cô nương, nữ nhân lề mề, vui vẻ bằng chúng !"
"Trần Lục!" Công t.ử áo xanh tức giận, quát một tiếng.
"Ta cho phép các ngươi A Yến như , nếu còn như chúng sẽ tuyệt giao. Hắn liên tục ám sát, trong lòng chắc chắn dễ chịu, một ở trong biệt viện, đủ đáng thương , các ngươi còn phỉ báng !"
Thấy Viên công t.ử tức giận, vội vàng dỗ dành, một nhóm cứ thế lướt qua Tống Chiêu.
Cửu Minh thấy cuộc đối thoại của họ, suy nghĩ miên man.
Tống Chiêu bên cạnh cũng đổi sắc mặt, cái gì mà nữ nhân lề mề? Nàng nghĩ mấy năm nay giả nam trang, bao giờ sơ hở, nhưng ngờ trong mắt khác, lời và hành động của , rốt cuộc vẫn khác biệt so với nam t.ử thật sự. Sau nàng càng chú ý hơn!
Điều bất ngờ là Viên T.ử Ngang bảo vệ thể diện của nàng mặt ngoài như , thật sự kết giao uổng phí.
"Nàng quen họ ?" Cửu Minh hỏi.
Tống Chiêu hồn, giọng mang theo sự châm biếm :
"Ừm, những công t.ử bột nổi tiếng khắp Nam Châu, công t.ử áo xanh dẫn đầu là tam công t.ử của Viên thứ sử đại nhân, tên Trần Lục , là nhi t.ử của Trần thông phán, tính tình ngông cuồng nhất. Gặp họ, tránh xa là ."
Thấy nhóm xa, Tống Chiêu khẽ lay động bàn tay đang nắm chặt, "Đi thôi."
Cửu Minh đáp một tiếng, nhưng buông tay Tống Chiêu, mà nắm chặt lấy. Giả vờ vô tình :
"Nghe Hách Liên đại nhân tri châu Nam Châu, quan hơn hai mươi năm, bách tính yêu mến, mấy thăng chức, đều vì bách tính liên danh dâng thư giữ , nên mới ở Nam Châu cho đến nay, đúng ?"
" , Hách Liên đại nhân là thanh liêm chính trực, công bằng vô tư nhất."
Tống Chiêu phụ họa một câu. Tổ phụ của Hách Liên Tín là một vị quan , chỉ là quá nghiêm khắc, Tống Chiêu mỗi gặp ông đều cảm thấy sợ hãi trong lòng. Luôn cảm thấy ông đôi mắt thấu thứ, như thể thể thấu lòng .
Trong lúc chuyện, tiếng ồn ào phía vang lên, Viên T.ử Ngang , xông thẳng đến mặt Tống Chiêu.
Qua mặt nạ, Tống Chiêu thấy ánh mắt vội vã của Viên T.ử Ngang về phía nàng, tim nàng thắt , phát hiện ?
Cửu Minh kéo nàng lòng , đối mặt với ánh mắt gay gắt của Viên T.ử Ngang, nghiêm giọng :
"Công t.ử đây là ý gì?"
Viên T.ử Ngang sững sờ. Nhìn kỹ, tay cô nương cầm hoa phù dung đỏ, giống như hoa trong tay . Họ còn ôm mật, lẽ nào nhầm ?
Khuôn mặt mặt nạ rõ, nhưng bóng lưng thì y hệt A Yến. Hắn và Tống Yến chơi với từ nhỏ đến lớn, ai quen thuộc Tống Yến hơn . mắt rõ ràng là một cô nương.
Trần Lục và những khác cũng vây quanh, khuyên nhủ:
"Viên công tử, chủ , chúng thôi. Tiểu Phượng Tiên của Xuân Phong Lâu, và Thanh Nguyệt của Kính Hoa Lâu, đều hẹn cho thuyền hoa ."
Viên T.ử Ngang đá Trần Lục một cái, cung kính tạ với Tống Chiêu.
"Xin thứ , nhất thời vội vàng, nhận nhầm ."
Mặc dù là kẻ ăn chơi phong lưu, nhưng chuyện ức h.i.ế.p nam nữ.
"Dám hỏi công t.ử là khách quý của nhà nào? Sao từng gặp?"
Trần Lục phe phẩy quạt xếp, ánh mắt qua đ.á.n.h giá Cửu Minh, thấy dáng cao ráo, khí chất phi phàm, liền nảy sinh ý đồ khác.
CuuNhu
Nam Châu lớn lớn, nhưng công t.ử nhà nào mà . Vị ăn mặc tầm thường, nhưng trâm cài tóc bình thường, chắc cũng là con nhà quan . Trần Lục nhịn tiến lên một bước, giọng nhẹ nhàng:
"Người như công tử, nếu sớm quen , chẳng là một chuyện ?"
Sắc mặt Tống Chiêu trầm xuống, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo. Nàng rõ tính cách của Trần Lục, thích nhất những công t.ử trẻ tuổi tuấn, là khách quen của Kính Hoa Lâu, bình thường ít gây những chuyện phong lưu.