Độ Phù Dung - Chương 26: Không thể rời xa nương tử của ta nửa bước
Cập nhật lúc: 2025-12-21 07:22:06
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4LCTWaPiJo
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tống Chiêu cuộn trong vòng tay Cửu Minh, khẽ "ừm" một tiếng, vùi khuôn mặt đỏ bừng hõm cổ .
Trong lòng quyến luyến sự dịu dàng, thầm mắng chí khí, dễ dàng khuất phục như ? Rõ ràng thích mà... Sắc quả nhiên là một con dao, phân biệt nam nữ.
Cửu Minh ôm nàng qua hành lang hoa, gia nhân thấy đều tránh, trong mắt lóe lên ánh sáng vui vẻ.
Tống Chiêu lấy tay áo che mặt, hổ, giãy giụa xuống, nhưng Cửu Minh chịu.
Vừa khỏi hành lang, liền thấy bên ngoài cổng hoa, quản sự tiền viện đang nhón chân, ngừng về phía .
Đêm thu lạnh lẽo, nhưng trán quản sự lấm tấm mồ hôi, cổ áo cũng ướt đẫm.
Đợi thấy bóng dáng hai , quản sự cũng màng lễ nghi xông lên, "phịch" một tiếng quỳ phiến đá xanh, run rẩy :
"Thất tiểu thư, Hách Liên đại nhân nhất quyết gặp chủ sự, lão nô thật sự... thật sự đối phó nổi!"
Ông nâng tay áo lau mồ hôi lạnh trán, trong lòng kêu khổ ngừng.
Căn nhà ngày thường vốn yên tĩnh, từ khi vị cô gia nhà họ Cố cửa, sóng gió liền nối tiếp . Vị Hách Liên đại nhân hôm nay là lạnh lùng vô tình, ông chỉ là một quản sự giữ cửa, chịu nổi thế trận ?
Tống Chiêu liền kéo tay áo , theo bản năng liếc Cửu Minh. Chỉ thấy khóe môi khẽ nhếch, trong mắt như đọng sương lạnh, hai cánh tay siết , ôm nàng thật chặt lòng.
Cửu Minh khẽ : "Nếu , thì gặp , dậy, dẫn đường."
...
Đêm khuya, Hách Liên Tín chần chừ tiến.
Mọi cử chỉ của nữ t.ử thuyền hoa đêm qua đều lọt mắt , đôi mắt đỏ hoe đó cứ vương vấn mãi tan.
Nàng yếu đuối bất lực ngày hôm qua, cùng với cái thoáng qua phố Chu Tước, và sự giả tạo trong con hẻm nhỏ, dần dần hòa nhập thành một với nữ t.ử trong ký ức.
Hắn âm thầm chú ý, cuối cùng cũng tìm thấy Diệp phủ, nhưng ngờ cũng ở hẻm Phù Dung, cách một bức tường là thế t.ử Trung Dũng Hầu.
Là trùng hợp? Hay là cố ý?
Dù là trường hợp nào, cũng thăm dò. Đây cũng là lý do tại luôn kiên trì gặp chủ sự của Diệp phủ.
Sau ba mời bốn thúc giục, quản sự cuối cùng cũng cung kính mời đến hoa sảnh bàn việc.
Đi qua cổng vòm, Hách Liên Tín bước ngưỡng cửa hoa sảnh, những tua rua rủ xuống từ đèn hình bát giác khẽ lay động trong gió lùa, ánh đèn vàng vọt phủ lên bộ đồ dùng trong phòng một lớp màu ấm áp dịu nhẹ. Khói của trầm hương từ lư hương mạ vàng lượn lờ bay lên, khiến cả căn phòng trở nên mờ ảo.
Ánh mắt sắc bén của quét qua đại sảnh, giá sách gỗ t.ử đàn bày la liệt những chiếc bình men xanh thiên thanh, tường treo bức "Tuyết Giản Hàn Mai Đồ" của danh họa triều , dường như là nhà buôn, mà khắp nơi đều toát lên vẻ thâm sâu của một gia tộc thế gia.
Giữa đại sảnh, một tấm bình phong "Hồng Mai Lăng Tuyết" cao hơn một trượng ngang, những cành mai thêu Tô Châu ẩn hiện ánh đèn.
Sau bình phong, lờ mờ thể thấy hai bóng mật quấn quýt lấy . Nam nhân ôm một nữ t.ử lòng, những ngón tay thon dài đang vuốt ve chiếc cổ mảnh mai của nàng, tóc mai nàng rối, vài sợi tóc rũ xuống vạt áo nam nhân, phác họa nên một bóng hình quyến rũ tấm bình phong.
Đồng t.ử của Hách Liên Tín co , trong mắt lóe lên một tia d.a.o động khó nhận . Hắn đột ngột đầu , đường nét hàm căng cứng, như thể thứ gì đó bỏng mắt.
"Hách Liên đại nhân quang lâm, thất lễ khi đón, xin ngài thứ tội."
Một giọng nữ nhân trong trẻo truyền đến từ bình phong, từng chữ tròn vành rõ ràng, mang theo ba phần xa cách, nhưng một cảm giác quen thuộc khó tả.
Tim Hách Liên Tín khẽ run lên.
Hắn vốn nghĩ "dân đấu với quan", nên mới dám kiên trì gặp gia chủ khi quản sự từ chối, nhưng ngờ nàng đến, mà xác nhận, liệu là nữ t.ử mà tìm kiếm bấy lâu nay, đang ở trong vòng tay của một nam nhân khác, chỉ cách một tấm bình phong lụa mỏng như cánh ve.
Có lẽ đúng như Tống thế t.ử đây, nàng lấy phu quân sinh hài tử, tìm kiếm nữa cũng vô ích.
Hắn cố chấp tìm nàng, chỉ vì hôn ước, mà còn vì chiếc chìa khóa, thứ mà lẻn Hầu phủ cũng tìm thấy.
"Không Hách Liên đại nhân đêm khuya đến đây việc gì?"
Giọng Cửu Minh mang theo vài phần lười biếng, đầu ngón tay lơ đãng cuộn một lọn tóc của trong lòng, "Nương t.ử nhà đêm qua kinh hãi, giờ nửa bước cũng rời , thật khiến Hách Liên đại nhân chê ."
Hắn , lòng bàn tay véo nhẹ eo nữ tử. Tống Chiêu bất ngờ "a" một tiếng, tiếng kêu kinh ngạc còn kịp thốt , Cửu Minh cúi xuống chặn môi.
Âm thanh vỡ vụn, đột ngột dừng một cách mập mờ, càng khiến liên tưởng.
Trên bình phong lập tức hiện bóng hình nam nhân cúi xuống hôn, tay áo rộng che khuất hình mảnh mai của nữ tử.
Hách Liên Tín tiếng, liếc bóng quấn quýt bình phong, , ngón tay lặng lẽ nắm c.h.ặ.t t.a.y áo.
Cửu Minh cố ý chậm rãi ngẩng đầu lên, còn thỏa mãn l.i.ế.m khóe môi, trong cổ họng phát một tiếng nhẹ:
"Hách Liên đại nhân thứ , nương t.ử nhà nhát gan, chịu nổi ngoài quấy rầy."
Lại sang gia nhân ngoài cửa : "Người , dâng cho Hách Liên đại nhân."
Hách Liên Tín hít sâu một , như đang kìm nén sự tức giận, giọng bất giác cao hơn vài phần.
"Tín mỗ mời mà đến, đều là vì công vụ, mong Diệp tiểu thư đừng trách."
Tống Chiêu xuyên qua bình phong, thấy bóng dáng kiên nghị cao lớn đó, hiểu , niềm vui trả thù tan biến.
Nàng vẫn quan tâm đến , quan tâm đến hôn sự của với Tống Phương Nghi, quan tâm đến việc ngày đó ở Diên Phúc Đường từ chối đề nghị đổi hôn.
Điều khiến nàng cảm thấy, khi nàng đang cô độc bước , cầm đèn soi đường cho nàng bỗng nhiên biến mất.
Vì , nàng ngầm đồng ý với tấm bình phong mà Cửu Minh cố ý sắp đặt, cố ý mật mặt Hách Liên Tín, cố ý tạo gánh nặng tâm lý cho .
Hiện tại, thấy lưng , vẻ mặt công tư phân minh, khiến những hành động của nàng trở nên ngây thơ và buồn .
Tống Chiêu dậy, đẩy tay Cửu Minh :
"Đại nhân đùa , nếu là công vụ, ngại thẳng."
Lúc , một tiểu đồng áo xanh bưng khay mạ vàng bước nhanh , đặt một chén "Vũ tức thiên thanh" nhẹ nhàng lên chiếc bàn nhỏ bằng gỗ t.ử đàn. Khói lượn lờ bay lên, dệt nên một lớp màn mỏng trong khí lạnh lẽo.
(Vũ tức thiên thanh: mưa tạnh trời trong)
Ánh mắt Tống Chiêu lóe lên, :
"Mời đại nhân , nếm thử cam lộ mới pha của nhà . Trà cần dùng nước suối núi để pha, mới thể lưu hương trong miệng. Nước suối núi , vẫn là lấy từ núi Bích Lạc. Mấy ngày , đại nhân núi Bích Lạc tiễu phỉ, phong tỏa đường lên núi, chúng chỗ lấy nước suối. Dám hỏi đại nhân, núi Bích Lạc bây giờ còn thể ?"
Hôm qua thuyền hoa, trông coi nàng nhắc đến núi Bích Lạc, nếu đường lên núi vẫn Hách Liên Tín phong tỏa, dù nàng tung tích của Cửu Diệp Linh Chi Thảo, cũng thể lập tức .
Hách Liên Tín từ từ xuống, cúi đầu chén , nước trong veo, phản chiếu hình bóng của . Hắn theo tiếng ngẩng đầu lên, bóng dáng mảnh mai bình phong
:
"Không ngờ Diệp phủ pha cầu kỳ như , điều giống một cố nhân mà Tín mỗ quen , nàng cũng thích dùng nước suối pha ."
Thần sắc Cửu Minh khẽ động, nhưng gì.
Tống Chiêu : "Người đời yêu , đa phần dùng nước suối, nước mưa, nước tuyết, sương để pha, Diệp phủ chúng cũng chỉ là phụ họa theo phong nhã, tính là cầu kỳ."
Hách Liên Tín nâng chén lên, khẽ nhấp một ngụm, khen: "Trà ngon."
Sau bình phong, Tống Chiêu khóe môi khẽ cong lên, ánh mắt lưu chuyển lộ một tia .
Ánh mắt Cửu Minh trầm xuống, bàn tay tay áo rộng nắm chặt cổ tay nàng, lực mạnh nhưng mang theo ý cảnh cáo. Đầu ngón tay khẽ lướt nhẹ trong lòng bàn tay nàng, khiến lông mi nàng khẽ run.
"Đừng loạn," Tống Chiêu hạ giọng , cổ tay khéo léo xoay một cái, liền thoát khỏi lòng bàn tay .
Ánh mắt Cửu Minh sâu thẳm, giữ chặt gáy nàng kéo nàng lòng. Hắn c.ắ.n vành tai nàng lạnh:
"Đừng loạn?"
Bàn tay dọc theo sống lưng nàng xuống, khẽ ấn hõm eo, "Hay là nàng đoán xem, phu quân bây giờ gì?"
Tống Chiêu đau đớn ngẩng đầu, vặn chạm đôi mắt đang bùng cháy ngọn lửa của .
Cửu Minh giữ nguyên tư thế đó, lớn tiếng :
"Hách Liên đại nhân, uống xong chứ..."
Đầu ngón tay kéo dây áo nàng, "Nếu việc gì... thì đừng phiền phu thê chúng thì hơn."
Động tĩnh , tự nhiên cũng thoát khỏi tai Hách Liên Tín, nhận nam nhân trong bình phong gì, mặt đỏ bừng.
Hắn vội vàng dậy, hai bước về phía cửa, lưng với hai , ngượng ngùng :
"Vẫn là... vẫn là chuyện ngày hôm qua… bắt cóc Diệp tiểu thư ngày hôm qua, tiểu thư còn nhớ ."
"Hách Liên đại nhân lòng , phu thê chúng đều tính toán, đại nhân hà tất thêm chuyện ?" Cửu Minh khách khí .
Hách Liên Tín thầm bực bội, tiếc cho Diệp tiểu thư gửi gắm đúng , ngày hôm qua tính toán Trần Lục thì thôi, hôm nay đóng cửa , vẫn hỏi han gì? Còn Diệp tiểu thư thông minh giỏi giang như , vẫn phu quân nàng nắm chặt trong tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/do-phu-dung/chuong-26-khong-the-roi-xa-nuong-tu-cua-ta-nua-buoc.html.]
Trong lòng lạnh vài phần: "Tín mỗ chỉ nhắc nhở Diệp tiểu thư, gần đây lén lút xuất hiện trong hẻm, dáng vẻ, giống như thuyền hoa hôm đó, vì an , Diệp tiểu thư gần đây vẫn là đừng khỏi phủ thì hơn."
Cửu Minh khẽ một tiếng: "Nếu , thì xin cảm ơn Hách Liên đại nhân. Sau , những chuyện nhỏ nhặt truyền lời như thế , đại nhân phái thông báo một tiếng là , Tuần Kiểm Ty ngày lo vạn việc, dám phiền đại nhân đêm khuya đến cửa."
Mấy chữ "đêm khuya đến cửa" cuối cùng, cố ý nhấn giọng nặng.
Cửu Minh thêm lời vô nghĩa nào với , trực tiếp lệnh đuổi khách:
"Người , tiễn Hách Liên đại nhân khỏi phủ cẩn thận."
Hách Liên Tín tức giận, trong lòng nén một cục tức, cũng cáo từ, phất tay áo khỏi cửa.
Cho đến khi bóng dáng Hách Liên Tín biến mất, Tống Chiêu mới che miệng lớn. Tiếng đó như tiếng chuông đồng mái hiên gió xuân thổi qua, trong trẻo vang vọng. Khóe mắt nàng vẫn còn vương chút đỏ ửng vì tình thế cấp bách , nhưng giờ hóa thành sắc thắm của hoa đào tháng ba.
Cửu Minh nheo mắt , ghé sát tai nàng : "Cười cái gì?"
"Ta Hách Liên Tín quân t.ử đoan chính bao nhiêu năm, mà cũng lúc màng lễ nghi, mất bình tĩnh nổi giận. Chàng thấy , suýt vấp ngã khi bước qua ngưỡng cửa!"
Tống Chiêu hề che giấu sự hả hê của , như thể chỉ như , nàng mới thể trút bỏ cục tức trong lòng.
"Quân t.ử đoan chính? Bao nhiêu năm? Nàng hiểu Hách Liên Tín?"
Cửu Minh từng câu từng chữ truy hỏi, véo cằm nàng ép nàng ngẩng đầu, nhưng thấy trong mắt nàng ánh sáng vụn vỡ lưu chuyển, còn chói mắt hơn cả vầng sáng trong chén bàn.
Tống Chiêu trả lời, mà vươn tay kéo ngọc bội bên hông , tua rua quấn quanh ngón tay thon dài ba vòng:
"Chàng ... diễn một màn kịch đấy."
Cửu Minh son môi nàng hôn nhòe, yết hầu khẽ động: "Diễn kịch?"
Hắn đẩy nàng xuống chiếc ghế dài mềm mại phía , "Nàng cho rằng là diễn kịch? Là để ghen? Nàng quan tâm đến ?"
Lời còn dứt, Tống Chiêu chỉ cảm thấy mắt tối sầm, đôi môi lạnh lẽo của Cửu Minh hung hăng áp xuống. Nụ hôn đến nhanh dữ dội, mang theo sự tức giận tan và sự chiếm hữu khó tả, phong kín tất cả những lời nàng hết.
"Cửu Minh, khốn nạn, ưm... đây là đại sảnh..." Tống Chiêu nức nở tố cáo, nhưng nghiền ép càng mạnh hơn.
"Ở đây , chỗ khác thì ? Chúng về Tây viện?" Cửu Minh khẽ thở dốc, giọng trầm thấp đầy d.ụ.c vọng.
Hắn dường như đang hỏi Tống Chiêu, nhưng thực đợi nàng trả lời, mà vội vàng chỉnh y phục lộn xộn, lấy áo choàng của nàng quấn lấy nàng, vươn tay định ôm nàng ngoài.
Lúc Tống Chiêu mạnh mẽ đẩy , trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo, "Không, đến Tây viện, về !"
Thân thể Cửu Minh cứng đờ, đầu ngón tay vẫn còn lưu ấm y phục nàng, nhưng như một chậu nước lạnh dội thẳng tim. Không nàng vì đổi ý định, lẽ nào là vì Hách Liên Tín?
Khi Tống Chiêu ngẩng đầu , đôi mắt hạnh đào vốn luôn chứa chan tình cảm giờ đọng sương lạnh, ngay cả giọng cũng thấm đẫm hàn ý: "Buông tay."
Hai chữ, sắc bén như một con d.a.o găm rút khỏi vỏ.
Tim Cửu Minh bỗng nhiên thắt , như ai đó nắm chặt.
CuuNhu
Khoảnh khắc còn chế giễu Hách Liên Tín trong lòng, những cử chỉ mật cố ý , những cái chạm mang ý khoe khoang đó, giờ phút , đều hóa thành vô mũi kim nhỏ, từng mũi từng mũi đ.â.m ngược tim .
Hắn há miệng, nhưng cổ họng như một cục bông tẩm giấm chặn , chua xót đến mức thể phát tiếng.
Hắn hỏi nàng, giàn hoa, bình phong, trong vòng tay , nhắm mắt chấp nhận sự mật của , chậm rãi đáp nụ hôn của , tất cả đều là diễn kịch ? Nàng từng chút rung động nào ? Dù chỉ là một thoáng xao xuyến?
khuôn mặt lạnh như băng của nàng, lời đều nghẹn trong cổ họng.
Nữ nhân mặt, lưng thẳng tắp toát lên vẻ xa cách thể xâm phạm, đôi môi còn ửng hồng giờ mím chặt thành một đường. Nàng giống như con chim nhạn tự do bay lượn bầu trời, thể nào nắm bắt, thể nào chạm tới.
Hắn từng động lòng, đó là thứ xa xỉ, một khi trao , sẽ điểm yếu. Hắn vốn tưởng rằng đêm nay thể thăm dò tâm ý của nàng, nắm điểm yếu của nàng, nhưng khi là , đau lòng thất vọng, tan nát cõi lòng.
Hắn đổ tất cả cho Bán Nguyệt Tán trong cơ thể, đó là một sự gần gũi bản năng, thể coi là động lòng. Nàng và chỉ là t.h.u.ố.c giải, chỉ thôi.
Cửu Minh nghĩ thông suốt điều , chôn sâu sự cam lòng, buông tay, một lời, xoay rời khỏi đại sảnh.
...
Tống Chiêu quấn chặt áo choàng, ngẩn một lúc lâu, mới chỉnh y phục, trở về sân bên cạnh, ngã vật xuống giường của , một lời.
"Thế t.ử ?" Phục Linh thấy nàng , quan tâm hỏi.
"Phục Linh," Tống Chiêu mắt ướt, ôm lấy Phục Linh, giọng cũng nghẹn ngào, "Vừa , Hách Liên Tín đến biệt viện, cố ý mật với Cửu Minh mặt , tức giận bỏ , nhưng trong lòng hề vui vẻ. Còn nữa..."
Tống Chiêu cuối cùng cũng thành tiếng, "Còn Cửu Minh, phát điên , căn bản chống đỡ nổi. Ta, ở trong vòng tay của Cửu Minh... Ta còn thích, là... là một nữ nhân lẳng lơ, lòng đổi ?"
"Sau , nếu Cửu Minh phát hiện, đang lợi dụng , thể... thể..."
Tống Chiêu tiếp , cảm thấy hưởng thụ niềm vui mà Cửu Minh mang , còn nhớ nhung Hách Liên Tín, thể coi là quang minh lạc.
Phục Linh ôm Tống Chiêu lòng an ủi:
"Đây đều của tiểu thư, tiểu thư cũng là bất đắc dĩ, cảnh ép buộc thôi. Tiểu thư sợ Cố công t.ử , chẳng lẽ tiểu thư sợ Hách Liên đại nhân ?"
"Xem , trong lòng tiểu thư, Cố công t.ử quan trọng hơn Hách Liên đại nhân, tiểu thư phát hiện ?"
Tống Chiêu ngẩng đôi mắt đỏ hoe lên, "Là như ?"
"Tiểu thư nghĩ xem, nếu tiểu thư thích Hách Liên đại nhân, tin tưởng đại nhân, tại ngăn cản hôn sự của Hách Liên đại nhân và nhị tiểu thư?"
"Nếu tiểu thư ngăn cản thông qua lời của thế tử, theo nô tỳ nghĩ, Hách Liên đại nhân nhất định sẽ đồng ý. Hách Liên đại nhân đợi tiểu thư nhiều năm như , đợi thêm một hai năm nữa, nhất định cũng sẽ bằng lòng. Hoặc là, Hách Liên đại nhân chỉ đợi thế t.ử mở lời thôi."
Tống Chiêu dần dần ngừng : " lấy lập trường gì để ngăn cản chứ? Hắn là trưởng t.ử đích tôn của Hách Liên gia, thể thành ? Ta thể mở lời ."
"Nô tỳ hiểu, nếu tiểu thư rõ với Hách Liên đại nhân, nút thắt sẽ luôn tồn tại. Hách Liên đại nhân hôm nay đến thăm, tính cả , Hách Liên đại nhân đến năm , tiểu thư nào cũng gặp , trong lòng chắc hẳn hài lòng về chuyện đổi hôn. Trong Hầu phủ tin , hôn sự của nhị tiểu thư vẫn đang bàn bạc, định."
Tống Chiêu , chỉ lắc đầu : " bây giờ thể đầu nữa, khi A Yến tỉnh , cũng sẽ đại tiểu thư Tống gia nữa."
Phục Linh vuốt nhẹ lưng nàng: "Nếu , thì hãy đối xử với Cố công t.ử , cũng là đáng thương, một lưu lạc Nam Châu, còn trúng độc, nếu may một ngày nào đó độc phát... Nếu con, cũng coi như để hậu duệ cho Cố gia, tiểu thư cũng một công đức, đừng nghĩ sai lệch."
Phục Linh dịu dàng an ủi, Tống Chiêu dần dần bình tĩnh . Lại nghĩ đến chỉ Hách Liên Tín tức giận, mà còn Cửu Minh tức giận bỏ , nhất thời .
Phục Linh đưa một ý kiến: "Tục ngữ liệt nữ sợ quấn lang, chắc hẳn nam t.ử cũng ."
(Liệt nữ sợ quấn lang: Nữ t.ử kiên trinh, chính trực vẫn sợ kẻ nam nhân xa quấn lấy)
Tống Chiêu đồng tình, quyết định thử một , từ bỏ Hách Liên Tín, thể để Cửu Minh chạy thoát nữa, hỏng đại sự của nàng.
Ngày hôm đó, trời sáng, Tống Chiêu cầm bánh dầu giòn Từ Ký nóng hổi, xuất hiện ở Tây viện.
Cửu Minh mới ngủ dậy, đang ôm mắt. Đêm qua trằn trọc ngủ ngon, sáng nay dậy, cảm thấy mắt khó chịu.
"Cửu Minh, xem mang gì đến ?"
Tống Chiêu xách hộp thức ăn bước qua ngưỡng cửa, chột liếc Cửu Minh đang giường, cố ý to.
Nàng cũng dám nhiều, đặt hộp thức ăn lên bàn bát tiên, mở nắp hộp, tự :
"Bánh dầu giòn thích ăn, chính hiệu Từ Ký, mau đến nếm thử, vẫn còn nóng."
Thấy Cửu Minh động đậy, nàng lấy từ hộp thức ăn, bọc trong giấy dầu, còn nóng bỏng, nhưng Tống Chiêu vẫn giả vờ như đầu ngón tay bỏng, miệng "xì xì ha ha", nhưng vẫn nâng miếng bánh chiên vàng hai mặt đó, đưa đến mặt Cửu Minh, "Chàng ngửi xem, thơm lắm."
Cửu Minh thèm , vẫy tay gạt tay Tống Chiêu , mặt cũng sang một bên, kiêu ngạo :
"Hôm qua thích, hôm nay thích nữa."
Tống Chiêu véo miếng bánh thầm nghiến răng, ha, nam nhân quả nhiên đều đổi thất thường.
"Không thích thì ăn, chúng đổi món khác nhé? Tiếc là trời sáng xếp hàng, hơn nửa canh giờ mới mua đó, ngón tay , vì sợ khác cướp mất, đều bỏng đỏ ."
Tống Chiêu duỗi hai ngón tay, lắc lắc mặt Cửu Minh.
Cửu Minh hề cảm kích, dậy ngoài, bỏ mặc nàng ở một bên.
Thấy Cửu Minh , bóng lưng , Tống Chiêu nảy một kế.
Nàng "ai da" một tiếng nhào tới, ôm lấy eo Cửu Minh từ phía , nũng nịu :
"Người đau chân, lâu ..."
"Thất tiểu thư, dầu tay nàng, dính y phục của ."
Cửu Minh động đậy, vẫn để Tống Chiêu ôm, nhưng lời chọc tức , "Xin thất tiểu thư tự trọng, kéo kéo giằng giằng thể thống gì."
Tống Chiêu ngẩng đầu, thầm tức giận, cái khí thế chịu thua trong lòng liền bùng lên.
Nàng thầm nghĩ trong lòng: "Được lắm Cửu Minh, ngươi cứ đợi đấy, xem quấn lấy ngươi đến c.h.ế.t thì thôi!"