Độ Phù Dung - Chương 29: Không gọi phu quân nữa à?

Cập nhật lúc: 2025-12-21 07:22:09
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Cửu Minh những buông tay mà còn ôm chặt hơn. Hắn đẩy nàng ghế dài, ghé tai nàng : "Không gọi sai tên, xem vẫn say."

 

Lời còn dứt, đôi môi mang theo chút giận dữ ngậm lấy dái tai nàng một cách chính xác.

 

Tống Chiêu "hừ" một tiếng, đau đến mức đầu ngón tay cắm cổ tay , nhưng nắm chặt cổ tay, giơ lên quá đầu, ấn chiếc gối mềm phía .

 

"Đau..." Giọng Tống Chiêu như một con mèo giẫm đuôi, sắc nhọn pha chút run rẩy, khóe mắt lập tức ửng hồng.

 

Cửu Minh lúc mới nới lỏng lực, chuyển sang dùng đầu lưỡi vuốt ve vết răng, thở ấm áp nàng tê dại sống lưng.

 

Tống Chiêu theo bản năng rụt vai , đẩy thoát, nhưng như một bức tường đổ ập lên nàng, hai chân quấn chặt, cổ cũng tay của giữ.

 

"Bây giờ mới đau ?" Giọng Cửu Minh khàn khàn hòa với cái l.i.ế.m ướt át chui tai nàng, "Vừa nãy nàng gọi là gì..."

 

Hắn c.ắ.n dái tai nàng, hút mạnh một cái, "Giờ gọi phu quân nữa ?"

 

Màn cửa sổ gió đêm thổi phồng lên, ngọn nến bàn lay động dữ dội. Tống Chiêu trong ánh sáng lay động thấy sắc tối cuộn trào trong mắt , bỗng nhớ đến cơn bão nàng từng thấy khi còn nhỏ, mặt biển tưởng chừng bình yên, ẩn chứa một xoáy nước thể nuốt chửng thứ.

 

Cơn đau nhói dái tai dần biến thành tê dại, từng sợi từng sợi quấn lấy trái tim. Tống Chiêu chỉ cảm thấy một ngọn lửa bùng cháy từ lồng ngực, nóng đến mức đầu ngón tay cũng run rẩy, kéo theo cả tay chân cũng tan chảy thành dòng nước dịu dàng.

 

Cửu Minh gạt những sợi tóc lòa xòa của nàng sang một bên, ngón tay lạnh lướt qua làn da nóng bỏng của nàng, khiến Tống Chiêu run rẩy.

 

"Thất Nương..." Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi đỏ mọng của nàng, lau từng chút m.á.u khóe môi. Cửu Minh khàn giọng, bao bọc lấy sự dịu dàng vô hạn, từng chữ từng chữ : "Ta nhớ nàng."

 

Tống Chiêu lập tức mềm nhũn cả tai.

 

Ngoài cửa sổ từ lúc nào đổ mưa phùn, tiếng mưa rơi phiến đá xanh, hòa quyện với tiếng thở dồn dập của nàng lúc .

 

"Thất Nương," Cửu Minh khẽ gọi một tiếng, hôn lên mắt nàng, khóe môi nàng, thở phả vành tai ửng hồng của nàng, hạ giọng "Nàng cũng nhớ , đúng ?"

 

Tống Chiêu phản bác, nhưng môi chặn , những ngón tay yên phận cũng từ cổ di chuyển đến vành tai, đó, nhẹ nặng xoa nắn dái tai nhạy cảm của nàng.

 

Vạt váy của nàng nhăn nhúm thành một đám lộn xộn, ngón chân trong đôi giày thêu vô thức co , kéo theo cả bắp chân cũng căng cứng đến nhức mỏi.

 

Mưa càng lúc càng nặng hạt, chiếc chuông đồng treo ở mái hiên phát tiếng leng keng.

 

Nàng mơ hồ nhớ tai một đôi hoa tai đá lông công mới, nhưng lúc vứt , chỉ tiếng mưa và thở nóng bỏng, dần dần xáo trộn tâm trí nàng.

 

"Cửu Minh..." Giọng nàng như một sợi lông vũ nhẹ nhàng khẽ cào trái tim Cửu Minh.

 

"Ừm..." Cửu Minh hôn môi nàng, mơ hồ đáp một tiếng.

 

Tiếng "ừm" đó như rung lên từ sâu trong lồng ngực, mang theo chút âm mũi lười biếng, hòa với tiếng mưa ngoài cửa sổ, từng chút từng chút gặm nhấm Tống Chiêu, kéo nàng vòng xoáy đáy.

 

Nàng kìm ngẩng đầu lên, từ từ đáp . Mắt Cửu Minh đỏ, thở cũng trở nên dồn dập.

 

"Về... về giường lớn , ghế dài quá... cứng..."

 

Tống Chiêu càng càng hụt , nhẹ nhàng mềm mại như nũng, như ngang ngược, khuôn mặt ửng hồng hiện lên mắt Cửu Minh, càng khiến thấy nàng đáng yêu.

 

Cửu Minh bế nàng về phòng, nàng tiện tay lấy một chiếc gối vuông nhỏ từ ghế dài.

 

Màn giường buông xuống, Tống Chiêu chìm sâu chiếc chăn gấm mềm mại, ánh nến vàng vọt, phản chiếu bóng dáng cao lớn của nam nhân mắt.

 

"Đèn, đèn..." Tống Chiêu vội vàng đẩy vai , là vì hổ, đón nhận Cửu Minh ánh sáng.

 

"Nàng sợ gì? Ta cũng rõ." Cửu Minh , nhưng vẫn xuống giường tắt đèn.

 

Trong bóng tối, Tống Chiêu ôm lấy Cửu Minh, lén lút kê chiếc gối nhỏ đó eo , Trình nương t.ử dễ mang thai.

 

Hai từng da thịt mật thuyền hoa, nhưng đêm đó khá hỗn loạn, Tống Chiêu trúng "Túy Xuân Phong", mơ mơ màng màng mùi vị.

 

Cửu Minh ôm nàng lòng, hôn lên xương quai xanh của nàng, chậm rãi cởi bỏ y phục của nàng.

 

Tống Chiêu giữ tay , giọng dường như đang run rẩy: "Cái đó... , thể đau ..."

 

Trong bóng tối, đôi mắt nàng mong đợi sợ hãi, nắm c.h.ặ.t t.a.y Cửu Minh, vô thức mất sức lực.

 

Cửu Minh nắm lấy tay nàng, dẫn đặt eo , nhẹ nhàng hôn nàng, hôn từ cổ xuống ngực. Từ từ an ủi nàng, mở lòng nàng, xua tan sự căng thẳng.

 

"Được, gọi phu quân..." Bàn tay lớn của xoa nắn vòng eo mềm mại, khàn giọng ép nàng gọi là phu quân.

 

Chưa đợi câu trả lời, hôn lên dái tai nhạy cảm nhất của nàng, c.ắ.n một miếng.

 

Tống Chiêu rên rỉ thành tiếng nhỏ vụn, mà xương cốt tê dại.

 

"Hửm?" Cửu Minh tăng thêm lực, hút “chụt” một tiếng, buộc Tống Chiêu đáp .

 

"Phu quân..."

 

Lời dứt, Cửu Minh thừa lúc nàng đề phòng, thế như chẻ tre, khiến Tống Chiêu run lên.

 

"Không , ," Tống Chiêu đau đến mức mắt rưng rưng nước mắt, nàng đẩy Cửu Minh, "Sao thế , ?"

 

Cửu Minh khẽ một tiếng, cúi đầu hôn giọt nước mắt mặt nàng, nâng mặt nàng lên an ủi:

 

"Ta cũng là đầu mà, Thất Nương, chúng cùng học , nàng đau, cũng dễ chịu gì..."

 

"Vậy, nếu vui vẻ thì ?" Tống Chiêu hỏi .

 

"Ta tất nhiên cũng vui vẻ mà, nàng tin ?"

 

"Ta tin... a..."

 

Cửu Minh để nàng tin, đành tự , dùng sự thật để chuyện.

 

Gió mưa đột ngột dữ dội, tí tách đập song cửa sổ, cùng với màn lụa lay động trong phòng, hòa tấu thành một khúc nhạc du dương.

 

...

 

Ngày hôm , Tống Chiêu vẫn thức dậy khi trời sáng. Một bàn tay lớn ôm lấy eo nàng, ôm chặt nàng lòng, mái tóc rối bời cũng quấn .

 

Cửu Minh ngủ yên tĩnh, giống như buổi sáng Tống Chiêu đầu gặp . Hai trải qua bao sóng gió, cuối cùng vẫn ngủ cùng .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/do-phu-dung/chuong-29-khong-goi-phu-quan-nua-a.html.]

 

Tống Chiêu chớp mắt, ánh mắt từ hàng mi lướt xuống, dừng môi .

 

Khi , môi sắc bén, lạnh lùng xa cách, khó lòng khiến gần gũi. khi lên, như trăng sáng nắng ấm, khiến như tắm trong gió xuân.

 

Môi mềm, hôn lên giống như...

 

Tống Chiêu kìm dán lên, phát hiện Cửu Minh đột nhiên mở mắt. Ngay đó, gáy nàng giữ , lật sâu sắc thêm nụ hôn.

 

"Chàng giả vờ ngủ?" Tống Chiêu bất mãn .

 

"Ta nương t.ử nhiều hơn," Cửu Minh hôn nhẹ lên khóe môi nàng, thì thầm hỏi: "Nương t.ử tin , tin phu quân nữa?"

 

Tống Chiêu vội vàng bịt miệng , mặt cũng đỏ bừng, lẩm bẩm : "Không nhắc nữa."

 

Đêm qua, tên véo eo nàng hỏi nàng vui , hành hạ nàng lên xuống, sáng sớm còn , nàng chịu nổi.

 

Cửu Minh yêu chiều xoa xoa mặt nàng, đó xoa eo nàng, "Eo còn đau ? Ta xoa cho nàng."

 

Tống Chiêu như một con mèo ngoan ngoãn, nũng cuộn tròn trong lòng , miệng ngừng chỗ đau chỗ nhức, nũng nịu thôi, chờ chủ nhân an ủi vuốt ve.

 

nàng hiểu nam nhân, một mỹ nhân mềm mại như trong lòng, khó lòng khiến rục rịch. Mắt Cửu Minh càng lúc càng tối, ngoài cửa sổ trời vẫn còn sớm, cúi đầu hôn lên môi Tống Chiêu, "Nương tử, bên ngoài sáng hẳn, là..."

 

Tưởng chừng đang thương lượng, nhưng vô cùng bá đạo chặn miệng Tống Chiêu, nuốt chửng bất mãn và phản đối của nàng bụng.

 

...

 

Hai đùa giỡn đến sáng rõ, lúc Cửu Minh mới buông tha nàng, sảng khoái y phục.

 

Tống Chiêu nhớ đến chuyện kê gối vuông. Khi thức dậy, nàng lục tung chăn đệm một hồi, cuối cùng phát hiện nó từ lúc nào rơi xuống đất.

 

Cửu Minh dọn dẹp xong, thấy Tống Chiêu cầm gối vuông giường ngẩn , tiện miệng hỏi: "Sao nàng nhất quyết cầm gối vuông lên giường ngủ?"

 

"A... !" Tống Chiêu hồn, hoảng hốt giấu gối vuông lưng, cảm thấy hành động đúng là "lạy ông ở bụi ", liền giả vờ bình thường :

 

"Đôi khi ngủ ngoan, quen ôm gối vuông ngủ mới yên tâm."

 

"Vậy ," Cửu Minh nàng thật sâu, hỏi thêm, cầm lấy gối vuông tiện tay ném lên chiếc gối lớn phía , cúi đầu thì thầm tai nàng: "Sau nàng ôm ngủ, đảm bảo nàng sẽ ngủ yên tâm."

 

Nói xong, lén lút hôn nàng một cái.

 

Tống Chiêu vội vàng các nha bà t.ử trong phòng, thấy họ đều cúi đầu, như thể phát hiện họ đang đùa giỡn.

 

Nàng đỏ mặt đẩy một cái, cố ý ghé tai :

 

"Có ở đây mới yên tâm , phu quân thật lợi hại, bây giờ chân vẫn còn mềm nhũn."

CuuNhu

 

Vốn là một câu bình thường nhất, nhưng vì trải qua một cuộc tình nồng nhiệt, lời khen lọt tai Cửu Minh, đặc biệt dễ chịu.

 

Cho đến khi dùng xong bữa sáng, Cửu Minh vẫn tươi .

 

Tống Chiêu nhớ đến một chuyện khác, thế nào để hỗ trợ m.a.n.g t.h.a.i đó, nàng lặp lặp lời Trình nương t.ử ngày đó để suy nghĩ.

 

Sau khi bữa sáng dọn , nàng liền tìm một cái cớ để đuổi Cửu Minh , cho chuyện tìm linh thảo thể chữa khỏi bệnh mắt của , bảo về chuẩn .

 

Đuổi Cửu Minh , Tống Chiêu nhanh chóng giường, kê cao eo, thầm hy vọng nàng thể mang thai, sẽ còn vướng bận với Cửu Minh nữa.

 

Phục Linh , đuổi tất cả ngoài, bên giường thì thầm bàn bạc với Tống Chiêu.

 

"Bên Vu y tin tức, rằng Cửu Diệp Linh Chi Thảo khi hái xuống cần sắc uống ngay lập tức, chậm nhất quá năm canh giờ."

 

"Thời gian ngắn như , kịp?" Tống Chiêu cau mày.

 

"Nô tỳ cũng nghĩ . Người Bích Lạc Sơn mới về báo tin, xác nhận đáy vực Bích Lạc linh thảo, cần xuyên qua mê chướng, đáy vực cũng nguy hiểm trùng trùng, năm canh giờ quả thực kịp, nhưng nếu để công t.ử cùng thì ? Có lẽ còn thể tranh thủ thêm chút thời gian."

 

Phục Linh tiếp: "Lưu Huỳnh Cốc chẳng chân Bích Lạc Sơn ? Hay là chúng đến Lưu Huỳnh Cốc hội hợp , đợi hái linh thảo trở về, lẽ sẽ kịp. Hơn nữa, Sở cô nương và thế t.ử cũng ở đó, thể cùng dùng thuốc."

 

"Bên Vu y cũng ý , khả thi , còn cần tiểu thư quyết định. Chỉ là …"

 

Phục Linh lo lắng : "Mê chướng thực sự khó xông , thể an đến đáy vực !"

 

Tống Chiêu suy nghĩ một lát, hiện tại cách duy nhất, chỉ thể tạm thời ở Lưu Huỳnh Cốc, đó từ từ tính toán.

 

Nàng quyết đoán : "Dọn dẹp một chút, sáng mai khỏi thành, tỷ và Kinh Mặc cùng , bên ngoài cứ Tống thế t.ử yên tâm một , phái bảo vệ."

 

Bên định, Tống Chiêu lập tức thông báo cho Cửu Minh, thu dọn hành lý đến biệt viện ngoài thành ở tạm.

 

Trời sáng, Tống Chiêu và Cửu Minh cùng chung một cỗ xe ngựa, lặng lẽ khỏi thành. Kinh Mặc cách nửa canh giờ, dẫn theo một đội ngựa theo .

 

Ra khỏi thành đầy mười dặm, đường dần , gánh, đẩy xe bò, còn dắt díu cả nhà thong thả bước .

 

Cửu Minh ôm Tống Chiêu, vén rèm cảnh tượng ngoài cửa sổ, thở dài :

 

"Nhìn thần sắc đường, liền Tri châu Hách Liên Cảnh Dụ quả nhiên trị thế phương pháp, chừng, chúng thật sự thể thiên hạ thái bình, biển lặng sông trong."

 

"Vậy tâm nguyện của , chẳng sắp thành hiện thực ?"

 

Tống Chiêu lười biếng đáp một câu, nghiêng gối đầu lên đùi .

 

Cửu Minh còn trả lời, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng ồn ào, một giọng lóc t.h.ả.m thiết, xé lòng :

 

"Công tử, tiểu nhân cuối cùng cũng tìm thấy ngài ."

 

Tống Chiêu đột nhiên thẳng dậy, liền thấy ngoài cửa sổ một nam nhân vạm vỡ quần áo rách rưới, bám trục xe, Cửu Minh lóc nước mắt nước mũi tèm lem.

 

Tay Cửu Minh vén rèm đều run rẩy: "Ngươi là Tác Giang, ngươi vẫn c.h.ế.t?"

 

Tác Giang nghẹn trong lòng, đành thuận miệng bịa :

 

"Chưa c.h.ế.t c.h.ế.t, tìm thấy công tử, tiểu nhân dám c.h.ế.t , công t.ử ... cuối cùng cũng để tiểu nhân tìm thấy ngài . Lão gia , tiểu nhân tìm thấy công t.ử , ngài thể nhắm mắt !"

 

Tống Chiêu Cửu Minh, chỉ cảm thấy tim đập loạn xạ, một dự cảm chẳng lành ập đến.

 

 

Loading...