Độ Phù Dung - Chương 41: Không ngủ được à, hay là… nhớ ta rồi…

Cập nhật lúc: 2025-12-21 07:24:58
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6faOPXua5A

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trong cơn mơ màng, Tống Chiêu chỉ cảm thấy một luồng ấm ập đến, mơ hồ đưa nàng trở về đêm ở Nam Châu, trở về đêm ở biệt viện Lưu Huỳnh Cốc.

 

Người đó ôm chặt nàng lòng, đôi môi ấm áp nhẹ nhàng hôn nàng. Nàng như nếm vị ngọt, đuổi theo môi buông, dụ cùng chìm đám mây mềm mại, thể thoát .

 

“Cửu Minh…” Nàng lẩm bẩm, nắm lấy một góc áo, như nắm lấy khúc gỗ duy nhất trong cơn ác mộng chìm nổi.

 

Bàn tay to lớn của đó nhẹ nhàng vuốt ve nàng, năm ngón tay đan kẽ ngón tay nàng, siết chặt.

 

Nàng kìm thì thầm, chìm đắm trong niềm vui lâu gặp, nước mắt vô tình lăn dài từ khóe mắt, nhẹ nhàng l.i.ế.m .

 

Sau đó, giọng khàn khàn đó hỏi nàng: “Là đổi chỗ ngủ , là… nàng nhớ ?”

 

Nàng trả lời thế nào?

 

Ngày hôm , Tống Chiêu tỉnh dậy giờ Tỵ, ôm trán suy nghĩ, là trí nhớ của rối loạn là một giấc mộng Nam Kha, nàng luôn cảm thấy đêm qua Cửu Minh hình như đến, những lời là nguyên văn ở Lưu Huỳnh Cốc, nhưng nhớ trả lời thế nào, chẳng lẽ nàng mơ một giấc mộng xuân?

 

Phục Linh lúc đỡ gáy , “Thế t.ử tỉnh ? Nô tỳ chuẩn bữa ăn cho đây.”

 

“Phục Linh,” Tống Chiêu mở miệng, giọng khàn đặc, nàng vội ho một tiếng, hỏi: “Cổ tỷ ?”

 

“Có lẽ đêm qua ngủ say quá, trẹo cổ, nô tỳ hoạt động một chút là ạ.” Phục Linh cố gắng vặn cổ.

 

Ánh mắt Tống Chiêu khẽ lóe lên, như vô tình hỏi: “Đêm qua tỷ ngủ lúc nào? Ta nửa đêm dậy uống , tỷ rót là lạnh?”

 

Phục Linh mơ hồ : “Nô tỳ rót cho Thế t.ử ? Sao nhớ gì cả, lẽ là than trong lò sưởi cho ít quá, đêm nay nô tỳ định cho thêm một ít.”

 

“Tỷ tỉnh lúc nào?” Tống Chiêu hỏi.

 

“Nô tỳ tỉnh từ giờ Mão, còn sớm hơn bình thường một khắc, thấy Thế t.ử đang ngủ nên dám quấy rầy.”

 

Phục Linh khó hiểu đáp, “Thế t.ử ? Đêm qua chuyện gì ?”

 

“Ồ, ,” Tống Chiêu lắc đầu, lẽ là nàng đa nghi , đây là Thịnh Kinh, đó phận như , thể chuyện trộm hương trộm ngọc, nàng lẽ là bệnh đến hồ đồ , mơ thấy Lưu Huỳnh Cốc.

 

Hôm nay việc gì, vốn định đến Hoài Vương phủ để cảm tạ, nhưng Điện tiền tư nơi Viên T.ử Ngang việc việc, thể cùng nàng , Hoài Vương thì hôm nay việc gấp tạm thời khỏi kinh, e rằng còn trì hoãn vài ngày.

 

Tống Chiêu nghĩ nhiều, trong kinh vốn sợ tránh kịp chuyện của Hầu phủ, cũng sẽ ai gửi mời, Tống Chiêu đành phái thu thập tin tức của các bên triều đình, nhân cơ hội dưỡng bệnh, để lật án cho phụ .

 

Nàng từ hiệu t.h.u.ố.c Vĩnh An Đường ở kinh đô điều tra sổ sách, rút năm vạn lượng bạc, cho họ chế tạo hàng trăm hộp bảo tâm , còn tốn công sức mua ít đồ cổ thư họa, thứ chuẩn sẵn sàng, chỉ chờ Hoài Vương về kinh.

 

Tứ phu nhân Miêu thị nhận một ngàn lượng bạc của Tống Chiêu, từ chối. Đoàn Tống Chiêu kinh, ăn mặc chi tiêu đều do công quỹ chi trả, chỉ riêng chuyện của Hầu gia, chi ít bạc, Miêu thị bạc bây giờ quan trọng với Tống Chiêu thế nào.

 

Nhi t.ử của Miêu thị là Tống Xung năm nay mới tám tuổi, hiểu nguyên do, hỏi: “Mẫu ở kinh đô dễ sống , phụ bây giờ nhàn rỗi ở nhà, cần nhiều tiền để lo liệu quan hệ, còn từ chối bạc của Thế t.ử ca ca?”

 

Miêu thị nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu Tống Xung, ôn hòa :

 

“Xung nhi , đời quý giá nhất bạc, mà là tình . Thế t.ử ca ca con bây giờ đang gặp nạn, chúng nếu tham mấy lượng bạc của , chẳng qua là muối bỏ biển. nếu giúp đỡ lúc khó khăn,” bà cầm chén sứ xanh bàn, từ từ rót nước ấm chậu lan khô héo, “...đợi đến mùa xuân năm , tình nghĩa sẽ đ.â.m chồi nảy lộc.”

 

Tống Xung vẫn nhíu mày: “ phụ …”

 

“Phụ con là gấp đến hồ đồ .”

 

Miêu thị bóp nát bánh trong tay, vụn nâu sẫm rơi lả tả lư hương, “Nhớ kỹ, nếu môn đình Hầu phủ sụp đổ, chúng chính là những viên ngói dát vàng, cuối cùng cũng sẽ cùng nghiền thành tro bụi, còn cần bạc gì?”

 

Lửa trong lò “tách tách” nổ, Tống Xung như hiểu như gật đầu.

 

Phục Linh đưa một ngàn lượng ngân phiếu tay Tống Chiêu, trong mắt Tống Chiêu lóe lên một tia tán thưởng, :

 

“Cả hậu trạch Hầu phủ, chỉ Tứ thúc mẫu là thông suốt nhất. Tình một ngàn lượng cứ ghi . Tỷ đưa bạc cho Kinh Mặc, bảo thăm dò những nơi phong nguyệt tao nhã nhất Thịnh Kinh, sáu ngày đặt một chiếc thuyền hoa, nhất định mời ca kỹ và vũ kỹ nổi tiếng nhất, dùng tiền mở một con đường.”

 

Phục Linh đây là việc lớn, liền tìm Kinh Mặc.

 

 

Ngày hôm đó khi bãi triều, Tiêu Việt đến Quốc T.ử Giám, Quốc T.ử Tư nghiệp Bàng Nhạc Chương vội vàng nghênh đón.

 

Tiêu Việt xuống vị trí của Bàng Nhạc Chương, liếc cuốn “Khảo khóa tân chế” bàn sách, nhanh chậm :

 

“Khảo khóa của khanh, sĩ phong chấn chỉnh, học chính công, thực sự là may mắn của Đại Lương .”

 

(Sĩ phong chấn chỉnh, học chính công: đạo đức sĩ t.ử chấn chỉnh; giáo d.ụ.c đạt thành tựu.)

 

Bàng Nhạc Chương vội vàng dám, ông vốn nổi tiếng là cương trực, tinh thông lễ chế, nhưng giỏi giao tiếp, càng nịnh hót.

 

Từ khi Đại Lương kiến triều, Quốc T.ử Giám với tư cách là học phủ cao nhất, dần dần xuất hiện các vấn đề như học phong phù phiếm, khảo khóa nghiêm, sĩ t.ử tranh giành. Bàng Nhạc Chương nhậm chức Quốc T.ử Tư nghiệp, đề xuất chỉnh đốn khảo khóa, thực hiện phân kinh khảo hạch, cấm học trò yết kiến quyền quý.

 

Hành động tuy con cháu quyền quý công kích ông là hà khắc quấy nhiễu sĩ tử, loạn tổ tông, nhưng đông đảo học giả uyên bác, đặc biệt là hàn môn học sĩ tán thành, Lương Đế cũng hết lời khen ngợi, gọi ông là công chấn chỉnh học chính.

 

Ngón tay Tiêu Việt khẽ gõ cuốn “Khảo khóa tân chế” bàn, giữa các trang sách còn kẹp nhiều thẻ chu sa ghi chú, đây cũng là thói quen của phụ Bàng Nhạc Chương, Bàng Thái phó. Tiêu Việt cầm thẻ sách lên, :

 

“Cô nhớ khi Bàng Thái phó còn sống, thường dạy cô ‘vi chính dĩ đức, thí như Bắc Thần’…”

 

(Vi chính dĩ đức, thí như Bắc Thần…: Làm chính trị lấy đức gốc, ví như Bắc Đẩu…)

 

Nói ngẩng đầu, chuyển đề tài: “Bàng khanh nhậm chức Quốc T.ử Tư nghiệp mấy năm ?”

 

Bàng Nhạc Chương vội vàng cúi :

 

“Bẩm điện hạ, tròn năm năm. Năm ngoái loại bỏ tệ nạn khảo khóa, năm nay ‘Khảo khóa tân chế’ mới sửa thành, các châu học chính đều thực hiện.”

 

“Năm năm…” Tiêu Việt nhặt một chiếc kẹp sách bằng đồng xanh giữa các trang sách, chính là vật cũ mà Bàng Thái phó năm xưa dùng để đ.á.n.h dấu “Chu Lễ”.

 

“Nếu .” Tiêu Việt đặt chiếc kẹp sách lên bìa cuốn “Khảo khóa tân chế”, “Cô ý để Bàng khanh nhậm chức Tự bộ Tư ở Lễ bộ ngay lập tức, chuyên trách kỳ thi mùa thu năm , khanh bằng lòng ?”

 

Điều động , Bàng Nhạc Chương từ Quốc T.ử Tư nghiệp tòng lục phẩm thăng lên Lễ bộ Lang trung chính lục phẩm, vẻ chỉ thăng nửa cấp, nhưng thực tế về quyền lực thăng một cấp lớn, đủ để Bàng Nhạc Chương triều hội, tham gia quyết sách, bước vòng xoáy quyền lực.

 

Trong mắt Bàng Nhạc Chương vẻ vui mừng, ông cúi đầu im lặng, lập tức đồng ý. Phụ khi lâm chung dặn dò ông, đừng can dự đảng tranh, thà cả đời thanh khổ sách lập thuyết, cũng đừng tham phú quý, cuốn tranh chấp quyền lực.

 

hiện tại… phu Trung Dũng Hầu giam đại lao, chất t.ử Tống Yến cầu cứu , ông cữu cữu trong lòng lo lắng, nhưng bó tay , Bàng gia suy yếu, con cháu tư chất bình thường, còn Bàng gia nữa ?

 

Tiêu Việt nhàn nhạt liếc ông một cái, dậy ngoài, “Bàng khanh cứ suy nghĩ kỹ .”

 

“Điện hạ!” Bàng Nhạc Chương cuối cùng cũng cúi đầu quỳ xuống, cung kính : “Vi thần đa tạ điện hạ.”

 

Tiêu Việt hài lòng bước khỏi Quốc T.ử Giám, nhận dây cương từ tay Tác Đồ, lơ đãng hỏi: “Tống Thế t.ử hôm nay đang gì?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/do-phu-dung/chuong-41-khong-ngu-duoc-a-hay-la-nho-ta-roi.html.]

 

Tác Đồ từ báo tin ở Nam Châu về kinh, vì vết thương ở đùi quá nặng, thể nhậm chức ở Tả Ảnh Vệ, Thái t.ử vốn điều một quan địa phương, từ từ tích lũy kinh nghiệm, điều về kinh đô.

 

, liền đổi thị vệ cận của Thái tử, do liên lạc với Ảnh Vệ cũng tiện hơn, huống hồ là Tác Giang còn ở Nam Châu, càng rời xa Thái tử.

 

Tác Đồ vẫn đang dưỡng thương ở kinh đô, hề chuyện ở Nam Châu, chỉ nghĩ Thái t.ử đang giám sát Trung Dũng Hầu phủ, liền đáp:

 

“Tống Thế t.ử hôm nay cả, nhưng rút năm vạn lượng ngân phiếu, phái tâm phúc thăm dò Tần Lâu Sở Quán, còn đặt một chiếc thuyền hoa sáu ngày , ý đồ gì, thuộc hạ vẫn thăm dò . Tống Kế Minh hôm nay đến Binh bộ một chuyến, vẫn là để thăm hỏi vụ án của Trung Dũng Hầu.”

 

“Sáu ngày ?” Tiêu Việt nghiến răng, “Hồi phủ!”

 

Chiều tối, Tống Chiêu nhận thư của cữu cữu Bàng Nhạc Chương, mời nàng đến phủ chuyện.

 

Bàng Nhạc Chương sắc mặt nghiêm trọng: “Hôm nay Thái t.ử điện hạ đặc biệt đến Quốc T.ử Giám, còn nhắc đến ngoại tổ phụ của con mấy câu, dùng ‘vi chính dĩ đức, thí như Bắc Thần’ để thăm dò, lệnh nhậm chức Lễ bộ Lang trung, đồng ý.”

 

‘Vi chính dĩ đức, thí như Bắc Thần’, câu tiếp theo là ‘cư kỳ sở nhi chúng tinh cộng chi’, lòng lôi kéo của Thái t.ử rõ như ban ngày.

 

(Vi chính dĩ đức, thí như Bắc Thần; cư kỳ sở nhi chúng tinh cộng chi: Làm chính trị lấy đức gốc, ví như Bắc Đẩu, ở yên một chỗ mà muôn đều chầu về.)

 

Tống Chiêu thấy vẻ khó xử mặt ông, hỏi: “Cữu cữu coi trọng Thái t.ử ? Không niềm tin việc ngài kế thừa đại thống? Hay là vì hơn?”

 

Khác với lời lẽ mơ hồ của Tứ thúc Tống Kế Minh, Bàng Nhạc Chương thẳng thắn:

 

“Từ xưa đến nay, mười phần tham gia đảng tranh thì tám chín phần kết cục , thua thì khỏi , tịch thu gia sản diệt tộc. Thắng thì dương dương tự đắc, nhưng thường vì quá nhiều nội tình mà diệt khẩu. Thái t.ử điện hạ thủ đoạn mưu lược, việc thanh minh, là một quân chủ hiếm . Chỉ một điều, đó chính là thế của ngài thế gia chê bai.”

 

“Rốt cuộc là thế gì? Chẳng lẽ còn ẩn tình gì ?” Tống Chiêu vội vàng truy hỏi.

 

Trong lòng nàng ẩn ẩn bất an, ai cũng Thái t.ử từ nhỏ lớn lên trong dân gian, sáu tuổi phụ tìm về đưa hoàng cung, chẳng lẽ còn đưa nhầm? Hắn hoàng t.ử thật? Vậy phụ chẳng hiềm nghi lẫn lộn huyết mạch hoàng thất ? Đây là nguyên nhân phụ giam ngục?

 

Bàng Nhạc Chương thở dài một tiếng, “Ván cờ thực định sẵn, ngay từ năm Thái t.ử sáu tuổi trở về cung, chúng của phe Thái t.ử , về phe nào , chúng cũng thoát . Cho nên, suy nghĩ nhiều đồng ý, một là vì phụ con, hai là vì Bàng gia chúng . Ai, chỉ là như trái với tổ huấn, hủy hoại thanh danh của Bàng thị nhất tộc, là tội nhân.”

 

“Lúc khác lúc khác, nếu ngoại tổ phụ còn sống, chắc hẳn cũng sẽ đồng ý với lựa chọn của .” Tống Chiêu đành an ủi ông.

 

Bàng Nhạc Chương: “Thái t.ử cũng dễ dàng gì, năm sáu tuổi phụ con đích đưa ngài cung, vốn tưởng rằng ngài thể thuận lợi nhận tổ quy tông, nhưng phe Hoài Vương - Trịnh Quý phi và Trịnh Quốc công cản trở. Trải qua nhiều trắc trở đưa đến Hoàng lăng, năm mười ba tuổi ngài tham gia yến tiệc cung đình, tỏa sáng rực rỡ, nhiều đại nho tán dương. Sau đó vì vụ ám sát tiết Thượng Nguyên, ngài tuổi nhỏ thể hiện tài năng kinh , Bệ hạ loại bỏ những tệ nạn tích tụ trong triều đình, liên tiếp tước đoạt binh quyền của các vương gia, lúc đó mới lên ngôi vị Thái tử.”

 

“Cữu cữu, Thái t.ử là tàn nhẫn, thủ đoạn quyết đoán, lạnh lùng vô tình. Nói đến vụ ám sát tiết Thượng Nguyên, đám thích khách đó vốn nhắm con và tỷ tỷ, còn vụ ám sát đó vốn là do ngài tỉ mỉ sắp đặt, mục đích là để thể ở hoàng cung, lên ngôi vị Thái tử.”

 

“Thiếu Ngu!” Sắc mặt Bàng Nhạc Chương biến đổi, “Con ai ? Sao thể như , lúc đó Thái t.ử cũng mới mười ba tuổi, vốn nguy hiểm chồng chất, lấy để dùng?”

 

“Cữu đừng quên, ngài thể ở Hoàng lăng bảy năm, khi về cung lập tức tỏa sáng rực rỡ, nhiều đại nho công nhận, là việc mà một đứa trẻ mười ba tuổi thể thành!”

 

Nói trắng , vụ ám sát tiết Thượng Nguyên mà Tống Chiêu canh cánh trong lòng, nàng mất danh phận đích nữ, đến nay vẫn hôn mê bất tỉnh, nhiều năm điều tra, nàng khó mà nghi ngờ là do Thái t.ử Tiêu Việt .

 

Còn chuyện linh thảo, trong mắt Tống Chiêu lóe lên hận ý. Thái t.ử rõ ràng khỏi kinh đến Hoàng lăng, nhưng chớp mắt đến Nam Châu, bên cạnh nàng giả vờ khiêm tốn hơn một tháng, khi lừa cửu diệp linh chi thảo, một trận hỏa hoạn năm mươi bảy mạng , thiêu rụi biệt viện của nàng, xóa sạch thứ ở Nam Châu, đây là vô tình ?

 

Mối thù , nàng còn tính toán kỹ với Tiêu Việt, những bên cạnh nàng từng một đều trở thành đảng Thái tử? Hôm qua là Thái tướng quân, hôm nay là cữu cữu, ngày mai thì ?

 

Tống Chiêu cảm thấy sống lưng lạnh toát, từ vụ ám sát ở Nam Châu đến vụ án ở Lục Lĩnh thôn, thậm chí cả thời điểm phụ giam ngục, đều chính xác như những bước cờ tính toán, dường như mỗi bước đều bước bàn cờ của Thái tử.

CuuNhu

 

Tiêu Việt giống như một thợ săn, với thái độ bình tĩnh nhất, nàng tự lao tấm lưới vàng mà tỉ mỉ giăng sẵn, chờ con thiêu tự chui đầu .

 

Bàng Nhạc Chương nhẹ nhàng gõ nắp chén , tiếng sứ xanh va chạm giòn tan đặc biệt rõ ràng trong tĩnh thất:

 

“Thái t.ử điện hạ g.i.ế.c chóc quyết đoán sai, nhưng Thiếu Ngu …”

 

Ông thở dài một tiếng, : “Người vua nếu khí phách treo kiếm triều, ngược sẽ trở thành tai họa thả hổ về rừng.”

 

“Thái t.ử vu oan là con ruột của Tiết hoàng hậu, mà là con của Tiêu hoàng hậu Trần quốc đây. Những chuyện bí mật là do ngoại tổ phụ con dặn dò khi qua đời. Bất kể là con ruột của Tiết hoàng hậu , giờ đây Bệ hạ lập ngài Thái tử, thì ngài chính là con của Tiết hoàng hậu, còn nghi ngờ gì nữa!”

 

"Tại nghi ngờ ?" Tống Chiêu cau mày.

 

"Điều đến ý định ban đầu của Bệ hạ khi diệt Trần năm đó. Dân gian đồn rằng Bệ hạ yêu thích cùng cha khác của là Tiêu Yên Nhi, nhưng Tiêu Yên Nhi gả cho quốc quân Trần quốc," Bàng Lạc Chương hạ giọng, thì thầm vài câu tai Tống Chiêu, ngay lập tức, Tống Chiêu kinh ngạc mở to mắt.

 

"Nếu đám tàn dư Trần quốc bắt cóc Tiết hoàng hậu đang mang thai, nếu Tiêu Yên Nhi lúc đó đồng thời mang thai, thì sẽ những lời đồn đại như . Giờ đây Tiết hoàng hậu và Tiêu hoàng hậu qua đời, thế của Thái t.ử càng khó xác minh. Vì , đây chính là lý do Trịnh quý phi ngăn cản năm đó." Bàng Lạc Chương .

 

"Vậy thì..." Tống Chiêu ngừng lời, "Việc Bệ hạ nhận Thái tử, là... đứa con trong bụng Tiêu hoàng hậu cũng là của Bệ hạ?"

 

"Suỵt!" Bàng Lạc Chương xua tay, "Lời thể bừa. Trịnh quốc công mấy năm nay ngừng tìm , con của Tiêu hoàng hậu vẫn còn sống."

 

Nghe , Tống Chiêu chợt nhớ đến vở kịch "Hoàn Quân Minh Châu" mà nàng thuyền hoa đêm nàng ám sát ở Nam Châu.

 

"Cữu cữu như , tức là vẫn còn chuyện sống đời. Một khi Trịnh quốc công tìm thấy, Thái t.ử thể phế, thì Hoài Vương điện hạ thể cơ hội?"

 

Bàng Lạc Chương : "Đây là lý do tìm con hôm nay, Thiếu Ngu, nếu con gặp Hầu gia, hãy lén hỏi ông vài câu..."

 

Tống Chiêu ở cho đến khi giới nghiêm mới từ biệt Bàng Lạc Chương, xe ngựa về phủ. Trên đường , nàng cứ suy nghĩ về thế của Thái tử, trong lòng thở dài thương xót, nhưng khi nghĩ đến trận hỏa hoạn ở Nam Châu và A Yến đang hôn mê, nàng trở nên sắt đá.

 

Đi nửa đường, xe ngựa bỗng rung lắc dừng .

 

"Thế tử, xe ngựa hỏng , đợi một chút? Hay là đổi xe khác? Sắp đến giờ giới nghiêm ." Người đ.á.n.h xe lo lắng hỏi.

 

Tống Chiêu vội vàng xuống xe, "Hỏng ở ? Sửa mất bao lâu?"

 

Phục Linh ở bên cạnh trách mắng: "Sao ngoài kiểm tra ?"

 

"Tiểu nhân cũng sửa, về phủ tìm giúp. Rõ ràng lúc ngoài tiểu nhân kiểm tra kỹ ." Người đ.á.n.h xe tủi .

 

"Có cần giúp đỡ ?"

 

Lúc , một chiếc xe ngựa mui đen tới, trông đơn sơ mộc mạc, gia huy kiểu dáng quan chế, hẳn là của một thương gia giàu ở Thịnh Kinh.

 

Kinh Mặc tiến lên cúi chào: "Xe ngựa của chủ nhân nhà hỏng, thể mượn xe ngựa một lát ? Chỉ đến ngõ Kim Lân phố Thanh Vân phía ."

 

Tác Đồ nhe răng , đầu gọi trong xe ngựa: "Chủ tử, xe ngựa của vị chủ t.ử hỏng, tiện đường, giúp họ một đoạn ?"

 

"Lên !" Giọng của bên trong trầm thấp, con phố lạnh giá, rõ.

 

Phục Linh sợ Tống Chiêu lạnh, vội vàng thúc giục nàng lên.

 

Tống Chiêu đưa lên xe ngựa, khoảnh khắc rèm xe vén lên, mùi trầm hương hòa quyện với mùi than ấm áp ập mặt. Tiêu Việt nghiêng tựa đống gấm vóc, những đường vân rồng vàng áo bào mãng xà màu đen ẩn hiện trong khoang xe tối tăm. Một chiếc đèn lồng vàng vọt ở góc xe, theo xe ngựa khẽ lắc lư.

 

Đầu ngón tay Tống Chiêu run lên, cảm giác ngạt thở như thiêu lao lửa ập đến.

 

Tiêu Việt nâng mi, trong mắt chút buồn ngủ nào? Rõ ràng là sự tỉnh táo của mãnh thú rình mồi từ lâu.

 

 

Loading...