Độ Phù Dung - Chương 6: Cửu Minh dù bị mù vẫn đẹp như vậy
Cập nhật lúc: 2025-12-21 07:09:11
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4LCTWaPiJo
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ở Nam Châu, tương truyền một vu y giỏi nuôi cổ trùng, ẩn trong núi sâu đầy chướng khí. Người đó mặc áo vải gai màu chàm, bên hông đeo lồng cổ đan bằng tre, trong lồng tiếng sột soạt và ánh sáng xanh mờ ảo, như thể chứa hàng vạn sinh vật sống.
Truyền thuyết lan truyền thần kỳ ở kinh đô, đầu tiên Tống Chiêu kể là khi nàng mười tuổi trở về kinh, lúc khách ở phủ Trịnh Quốc Công thì Trịnh tam tiểu thư kể.
Khi đó, mấy tiểu thư trong bữa tiệc thấy chiếc chuông đeo ở eo nàng, vây quanh nàng . Tam tiểu thư của phủ Quốc Công lạnh lùng giật lấy, ném xuống đất, giẫm mạnh mấy cái, quả quyết rằng trong chuông nuôi cổ trùng, chuyên hút hồn .
Tống Chiêu vô cùng uất ức, khi về nhà liền lật xem y thư tạp ký, nhất định tìm bằng chứng Nam Châu nuôi cổ trùng, chuẩn trong bữa tiệc sẽ vả mặt Trịnh tam tiểu thư. Sau , còn kịp vả mặt thì nàng xảy chuyện.
Tuy tìm bằng chứng, nhưng cũng thu hoạch ít truyền thuyết về vu cổ. Ấn tượng sâu sắc nhất là, vu y một đôi mắt đục ngầu nhưng tinh , thể thấu bệnh tật trong xương cốt con . Từng một phú thương cầu vu y cứu mạng nhi tử, vu y dùng "cổ mạng" cứu sống, phú thương vô cùng cảm kích, trả ngàn vàng.
Chính vì truyền thuyết , Tống Chiêu mười tuổi một lên núi, tìm kiếm vu y mặc áo vải gai màu chàm trong rừng chướng khí sâu thẳm, chỉ để cứu sống Tống Yến thương nặng đang hôn mê.
Nàng tìm kiếm mệt mỏi trong rừng chướng khí ba ngày ba đêm, đó lạc đường, ngất xỉu trong rừng. Khi tỉnh , nàng đang ở trong một căn nhà tranh, khắp sân thoang thoảng mùi thuốc, bên giường là một bà lão hiền từ, mặc áo vải gai màu chàm, đang bưng bát thuốc, từng thìa từng thìa đút cho nàng uống.
Tống Chiêu tưởng gặp vu y, vội vàng quỳ xuống cầu xin bà lão, nguyện dùng "cổ mạng" để kéo dài mạng sống cho .
Bà lão liên tục phủ nhận, khuyên nhủ:
"Con cứ về , đời gì vu y nào, chỉ là một lời đồn mà thôi. Con chỉ "cổ mạng" thể kéo dài mạng sống cho , nhưng một kết cục khác của câu chuyện : Thương nhân uy h.i.ế.p vu y cứu mạng nhi tử, vu y bất đắc dĩ, dùng "cổ mạng" truyền bệnh khí sang cho tiều phu núi. Nào ngờ tiều phu mệnh cứng, ngược dẫn cổ trùng phản phệ, nhi t.ử phú thương thất khiếu chảy m.á.u mà c.h.ế.t, vu y cũng hóa thành một vũng nước đen.”
“Hài t.ử ngốc, "cổ mạng" như con còn dám đ.á.n.h cược ? Thiên mệnh bất khả vi, sinh lão bệnh t.ử đều định , đời "cổ mạng", càng vu y dẫn cổ kéo dài mạng sống, chỉ sự hư vọng tham lam, và nhân quả tuần , thiện ác hữu báo."
Nghe những lời , Tống Chiêu ngừng, nàng dùng chính dẫn cổ cứu , nhưng cũng liên lụy vô tội mất mạng. Nếu vu y là hư vô, bệnh của Tống Yến ?
Khi bình tĩnh , nàng phát hiện bên giường xếp chồng ngay ngắn những cuốn y điển ố vàng, xung quanh nhà tranh trồng đầy d.ư.ợ.c thảo, trong sân những chiếc nia tre xếp rải rác, phơi tô mộc, tam thất, v.v. Bà lão còng lưng đẩy cối xay, nghiền nhỏ thương truật phơi khô thành bột mịn.
Tống Chiêu vội vàng tiến lên giúp đỡ, thăm dò hỏi:
"Bà bà, loại d.ư.ợ.c thảo nào chữa vết thương nặng khỏi ?"
Không vu y, nàng tìm một ít d.ư.ợ.c thảo cho , chừng thể . Tống Chiêu thấy bà lão trồng t.h.u.ố.c xem y thư, dù vu y, cũng là hiểu về d.ư.ợ.c liệu.
Bà lão để ý, chỉ một mực khuyên nàng sớm về nhà. Tống Chiêu cũng giận, âm thầm ghi nhớ đường , khi về nhà mang theo bạc và thức ăn, nữa nhà tranh, lấy ơn cứu mạng để cảm tạ, bà lão đuổi về.
Sau đó, cứ ba ngày một , Tống Chiêu đến nhà tranh, cứ như qua vài , Tống Chiêu dần dần quen thuộc với bà lão, thường xuyên thấy bà chữa bệnh cho nông dân núi. Dần dần phát hiện bà chỉ y thuật cao siêu, tinh thông các phương pháp thảo d.ư.ợ.c truyền thống, mà còn thành thạo các kỹ thuật châm cứu, xoa bóp.
Bà chữa bệnh dùng t.h.u.ố.c thường ngược lẽ thường, thủ pháp độc đáo, khó lường, nếu gan hoặc đường cùng, thì dám dễ dàng tìm bà chữa trị. Bà kiên nhẫn khi khác gọi bà là thần y, bà họ Vu, bảo cứ gọi bà là Vu y là .
Một ngày nọ, trời mưa lớn núi, Tống Chiêu trượt chân rơi xuống hố sâu, trời dần tối, mưa càng lúc càng lớn, ngay lúc tuyệt vọng, nàng thấy bà lão đội mưa tìm đến, chiếc lồng tre bên hông phát ánh sáng xanh mờ ảo, như vật sống sột soạt.
Sau đêm đó, bà lão cuối cùng cũng đồng ý chữa bệnh cho Tống Yến, nhưng bắt Tống Chiêu đồng ý hai điều kiện, một là hỏi tên tuổi lai lịch của bà; hai là khi bà trăm tuổi, nếu thành tâm nguyện, nàng canh giữ nhà tranh, chờ một cố nhân đến tìm.
Tống Chiêu vui vẻ đồng ý, còn tâm nguyện là gì, Vu y , nàng cũng hỏi. Năm đó Tống Yến thở yếu ớt, thời gian còn nhiều, điều kiện gì Tống Chiêu cũng sẽ đồng ý.
...
Vào giờ Tuất ba khắc, Tống Chiêu trong bộ váy lụa đỏ xuất hiện ở biệt viện hẻm Phù Dung.
Biệt viện do Tống Chiêu mua danh nghĩa thiếu đông gia của Vĩnh An Đường, để che mắt thiên hạ, đến đây đều mặc nữ trang. Sở dĩ chọn hẻm Phù Dung là vì con hẻm gần Hầu phủ, trong hẻm đa là tư trạch của phú thương, quanh năm thấy .
Đại ẩn ẩn ư thị, hẻm Phù Dung là lựa chọn nhất.
(Đại ẩn ẩn ư thị: bậc ẩn sĩ lớn là ẩn ngay giữa chốn phồn hoa đô hội)
Tống Chiêu sắp xếp ở đây, Vu y mỗi tháng sẽ ở vài ngày, châm cứu thuốc. Năm đó, Vu y dùng thang t.h.u.ố.c từng chút một kéo Tống Yến từ quỷ môn quan trở về, vết thương lành, nhưng vẫn hôn mê, những năm qua, nàng tìm khắp cổ tịch, dùng nhiều phương thuốc, vẫn dấu hiệu tỉnh .
Biệt viện chia thành hai đông viện và tây viện, đông viện dùng để Tống Yến dưỡng bệnh, tây viện thì dành cho Cửu Minh ở.
Tống Chiêu vội vã về phía đông viện, bất ngờ bắt gặp ánh trăng mờ ảo, một bóng áo trắng tinh khôi lặng lẽ giàn hoa. Ngón tay thon dài của đó nhẹ nhàng vuốt ve cánh hoa phù dung, những cánh hoa kép màu son vò nát trong kẽ ngón tay, bẻ cành hoa đưa lên mũi nhẹ nhàng ngửi, đôi môi mỏng gần như chạm nhụy hoa run rẩy, như thể đang thưởng thức hương thơm của hoa.
Đôi mắt đó che bởi dải lụa trắng như tuyết, mái tóc dài nửa búi nửa xõa, buộc bằng một sợi lụa đỏ. Áo lót bằng lụa mỏng khoác hờ , dây áo thắt hờ hững ở eo, chân giày tất, chân trần con đường sỏi đá, bên cạnh một ao cá nhỏ trong vắt phản chiếu ánh trăng, những con cá chép đủ màu sắc vẫy đuôi bơi qua, thỉnh thoảng nhô đầu lên, khuấy động cả ao.
Gió nhẹ thổi qua, mang theo một làn hương hoa thoang thoảng, Tống Chiêu khỏi dừng bước, ngắm bóng ánh trăng, trong mơ hồ, như thể thấy tiên nhân giáng trần.
Tống Chiêu trong lòng kinh ngạc, dù Cửu Minh mù, vẫn đến , nếu ở Kính Hoa Lâu, nhất định là đầu bảng. Đáng tiếc tra lai lịch, dung mạo như , nàng thể chuyển tay tặng , kiếm lời từ đó.
"Công tử, ngài ngoài mà giày?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/do-phu-dung/chuong-6-cuu-minh-du-bi-mu-van-dep-nhu-vay.html.]
Lúc tiểu tư vội vàng chạy đến, tay cầm quần áo giày tất. Ngẩng đầu lên thấy Tống Chiêu dẫn theo một nha trong sân, vội vàng tiến lên :
"Thường Thanh bái kiến thất tiểu thư."
Tiểu tư trong biệt viện chỉ chủ nhân của căn nhà họ Diệp, tiểu thư thường xuyên căn nhà là đích của chủ nhân – Diệp thất tiểu thư.
Tống Chiêu phất tay, liếc Cửu Minh, với tiểu tư:
"Hầu hạ công t.ử cho , hầu hạ sẽ thưởng, nếu sai sót, sẽ hỏi tội ngươi."
Dặn dò xong, Tống Chiêu để ý đến Cửu Minh nữa, vội vàng qua.
"Tiểu thư xin dừng bước," Cửu Minh đột nhiên lên tiếng, cũng quản đường phía bằng phẳng , theo tiếng mà về phía Tống Chiêu, "bịch" một tiếng rơi xuống ao cá.
Tiểu tư kinh hô một tiếng, vội vàng xuống nước vớt lên.
Tống Chiêu tiếng đầu , liền thấy Cửu Minh ướt sũng từ ao cá bò lên, tóc tai quần áo đều ướt đẫm, nhưng vẫn quên mò mẫm về phía Tống Chiêu.
"Thất tiểu thư ? Thất tiểu thư ?"
CuuNhu
Tống Chiêu thở dài một tiếng, "Công t.ử về quần áo , lát nữa sẽ đến."
Dù Cửu Minh tìm nàng, nàng cũng sẽ tìm Cửu Minh, chỉ là tiên đợi nàng xem Tống Yến .
Trong đông viện, Vu y nặng trĩu tâm sự đèn, cuốn y thư trong tay vẫn động đến.
Tống Chiêu thấy cảnh , chỉ nghĩ bà đang lo lắng cho bệnh tình của , mấy năm nay Vu y tận tâm tận lực với Tống Yến, nên nàng nghĩ đến chuyện khác, vội vàng chào hỏi Vu y, nội thất.
Đến nội thất, một nam t.ử tĩnh lặng giường, hình thon dài, dung mạo giống Tống Chiêu đến tám phần, hai mắt nhắm nghiền, như đang ngủ.
"A Yến, tỷ đến thăm đây, đến muộn mấy ngày, A Yến sẽ trách tỷ chứ? Gần đây thế nào ?"
Tống Chiêu bên giường, đưa tay xem thử trán .
"Mấy ngày , tỷ gặp một nhóm thích khách, dùng đao Trần quốc. Bảy năm , kẻ thù của chúng , cuối cùng cũng xuất hiện. Lần , tỷ tuyệt đối cho phép kết án qua loa như bảy năm , kẻ , bất kể là tàn dư của Trần quốc là khác, dù đào sâu ba thước, tỷ cũng sẽ đào , báo thù cho ."
" , trong Hầu phủ Tề thị mưu đoạt vị trí thế tử, sắp xếp biểu Vạn gia và biểu Khương gia, tỷ vẫn thể đối phó. Tỷ nghĩ, nếu A Yến tỉnh táo, chắc cũng sẽ để mắt đến Vạn gia và Khương gia. Đệ yên tâm, những thích, tỷ sẽ giúp cưới về, đợi tỉnh , tỷ sẽ giúp chọn một thích, cưới về thế t.ử phu nhân của , sinh cho tỷ một chất t.ử đáng yêu..."
Một lúc lâu , Tống Chiêu mới mắt đỏ hoe từ nội thất .
Sở Sở đưa một chiếc khăn tay, an ủi nàng: "Tỷ đừng buồn, và sư phụ gần đây lật xem cổ tịch, tìm thấy ghi chép về Cửu Diệp Linh Chi Thảo, lẽ thể chữa khỏi cho Yến ca ca."
Sở Sở là đứa trẻ đáng thương Trung Dũng Hầu nhận nuôi từ nhỏ, Tống Chiêu để nàng ở biệt viện, theo Vu y học y dược, chăm sóc Tống Yến. Nàng tâm tư đơn thuần, ơn, hiếu học, phần lớn các loại t.h.u.ố.c viên của Vĩnh An Đường đều do nàng .
"Tìm thấy ở ? Linh thảo mọc ở chỗ nào?" Tống Chiêu truy hỏi, sốt ruột Vu y.
Vu y mở một cuốn y thư ố vàng, chỉ cho Tống Chiêu, "Mạch tượng của vị công t.ử ở tây viện kỳ lạ, như trúng một loại độc hiếm gặp, tên là Bán Nguyệt Tán. Người trúng độc thường xuyên kiểm soát cơ thể, ban đầu sẽ mù mắt, mất tiếng, đó cơ thể đau nhức như xương vỡ, cuối cùng là da thịt lở loét, xương cốt từng tấc một vỡ vụn, c.h.ế.t trong đau đớn giày vò."
"Bán Nguyệt Tán là bí d.ư.ợ.c cung đình của tiền triều Trần quốc, thất truyền từ lâu cùng với sự diệt vong của Trần quốc. Ta và Sở Sở khi lật tìm y thư điển tịch của Trần quốc, tìm thấy t.h.u.ố.c tương khắc – Cửu Diệp Linh Chi Thảo, loại t.h.u.ố.c chỉ thể giải Bán Nguyệt Tán, mà còn thể chữa trị cho A Yến."
Vu y xong, trong mắt lóe lên một tia do dự, Bán Nguyệt Tán cực kỳ âm độc, là bí d.ư.ợ.c do vương thất Trần quốc nghiên cứu để trừng phạt những kẻ bất trung, trúng t.h.u.ố.c thể tiếp xúc với nữ nhân, một khi tiếp xúc sẽ khó kiểm soát d.ụ.c vọng, ban đầu còn thể dựa ý chí để kiểm soát, theo thời gian trôi qua, càng về càng khó kiểm soát, điên cuồng đến mức d.ụ.c vọng thiêu đốt mà c.h.ế.t...
Hiện tại Tống Chiêu thành , Vu y sợ sẽ ô uế tai nàng, do dự giấu những điều nhắc đến.
Tống Chiêu run rẩy hai tay cầm lấy y thư, trong lòng đột nhiên nảy sinh một tia nghi ngờ, Cửu Minh vì trúng bí d.ư.ợ.c của vương thất Trần quốc?
Vu y cũng nghi ngờ : "Người trúng Bán Nguyệt Tán, thường phát tác nhanh, nhiều nhất chỉ sống nửa tháng. Ta bắt mạch cho , phát hiện độc tính mới chỉ đến đôi mắt của , điều gì giảm sự phát tác của độc tính, là uống loại đan d.ư.ợ.c giải độc nào?"
Tống Chiêu nghĩ đến chuyện hai ở riêng cả đêm, mặt đỏ bừng, sự mật da thịt của hai , liệu giảm bớt ?
Nàng tìm lý do đuổi Sở Sở , ấp úng kể chuyện đêm đó, cuối cùng còn giả vờ phóng khoáng hỏi cần uống t.h.u.ố.c tránh t.h.a.i .
Vu y , trong mắt tinh quang lóe lên, lập tức bắt mạch cho Tống Chiêu, hỏi ngày kinh nguyệt, cuối cùng liên tục thở dài nàng hiểu chuyện, uống t.h.u.ố.c tránh t.h.a.i quá muộn.
Sắc mặt Tống Chiêu đột nhiên tái nhợt, tay cũng vô thức đưa lên bụng .