Độ Phù Dung - Chương 84: Cứ đợi ta ở đây!

Cập nhật lúc: 2025-12-21 07:34:57
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qV8ebRetO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Đêm dần khuya, ánh lửa giá nến mạ vàng cháy đến tận cùng, Tiêu Việt chống trán nghiêng, ngón tay khẽ gạt những sợi tóc ẩm ướt trán Tống Chiêu. Nàng lúc đang ngủ say, chút son môi nhòe , trông như thể bắt nạt nặng.

 

Xích sắt tháo từ lúc nào, chỉ để vết hằn đỏ nhạt cổ tay chân trắng nõn của nàng.

 

Tiêu Việt dùng đầu ngón tay khẽ vuốt ve, nhớ ánh mắt ranh mãnh khi nàng giả vờ giãy giụa ban nãy, khóe môi bất giác cong lên.

 

Tiếng canh ngoài cửa sổ vọng xa xăm, vươn tay kéo tấm chăn gấm tuột lên, thấy nàng vô thức cọ nơi ấm áp, sợi tóc quấn lấy ngón tay , giống hệt con chồn sương nhỏ luôn cuộn tròn trong lòng khi còn bé ở hoàng lăng.

 

Cung nhân trực đêm lui hành lang từ lâu, cả Đông Cung tĩnh mịch. Tiêu Việt cúi đầu hôn lên giữa trán nàng, chợt cảm thấy trong hai mươi năm cô độc lạnh lẽo , chỉ khoảnh khắc mới thực sự ấm áp.

 

"Điện hạ..." Giọng Tiết công công khẽ vang lên ngoài cửa, mang theo sự hoảng hốt, "Bệ hạ thổ huyết ngừng, các thái y đều đang chờ ở Thiên Điện..."

 

Tiêu Việt đột ngột dậy, mu bàn tay chống giường nổi gân xanh. Tống Chiêu cũng giật tỉnh giấc, cùng bật dậy.

 

"Điện hạ đừng hoảng..."

 

Tống Chiêu cố gắng trấn an, ngón tay vuốt phẳng những nếp nhăn vạt áo Tiêu Việt. Nàng cài chiếc ngọc bội long quyển thắt lưng , nó phát ánh sáng óng ả ánh nến.

 

"Ta sẽ cùng Điện hạ, Vu y và Đường đại phu đều đang chờ ở Thiên Điện... Ban ngày Vu y còn tìm căn nguyên bệnh trạng..."

 

Nói đến đây, Tống Chiêu bỗng nghẹn , nàng hiểu rõ hơn ai hết, bệnh của Bệ hạ trầm trọng khó chữa, dù tìm phương t.h.u.ố.c cũng chỉ kéo dài một hai năm mà thôi.

 

Tiêu Việt , ôm chặt nàng lòng. Hắn vùi đầu cổ nàng hít một thật sâu, thở ấm nóng lướt qua vết đỏ tan xương quai xanh của nàng.

 

"Bên ngoài lạnh lắm..."

 

Giọng khàn đặc như giấy nhám thô ráp cọ xát, "Nàng... cứ đợi ở đây."

 

Tống Chiêu vòng tay ôm lấy vòng eo gầy gò của , lòng bàn tay vuốt ve tấm lưng căng cứng, xuyên qua lớp áo gấm vẫn thể cảm nhận nhịp tim gấp gáp.

 

"Được," nàng khẽ đáp, áp mặt tai , "Ta sẽ đợi trở về."

 

Nhìn bóng lưng vội vã rời , chiếc áo choàng đen tuyền bay phấp phới trong gió tuyết, Tống Chiêu chợt thấy mắt nóng lên.

 

Cửa điện "kẽo kẹt" một tiếng đóng , ngăn cách màn đêm bên ngoài. Một giọt nước mắt cuối cùng cũng thể kiểm soát mà lăn xuống.

 

Tiếng canh ngoài cửa sổ vọng xa xăm, mỗi tiếng đều như gõ tim. Tống Chiêu vô thức nắm chặt góc chăn, chợt nhận lòng bàn tay vẫn còn vương vấn mùi trầm hương áo , mùi hương đó đang dần tan biến theo thời gian, giống như những khoảnh khắc ấm áp mà họ "đánh cắp" , cuối cùng cũng thể giữ .

 

"Keng——"

 

Từ xa truyền đến tiếng đao kiếm của Ngân giáp vệ đổi ca. Cùng theo đó là bóng đen biến mất ở cuối tường cung.

 

Tống Chiêu lau nước mắt, tiện tay khoác một chiếc áo choàng gấm hoa văn màu trắng ngà bước khỏi nội thất. An Hòa và Nhược Thủy mặc chỉnh tề chờ ngoài cửa, hai thần sắc trầm chút hoảng loạn, sự bình tĩnh khiến lòng nàng phần nào yên tâm.

 

"Thế t.ử uống ?"

 

Nhược Thủy bưng chén sứ tiến lên, ấm nước đang đun bếp bốc nghi ngút, "Nô tỳ dùng nước tuyết pha Vân Vụ, an thần."

 

Tống Chiêu nhận lấy chén , đầu ngón tay chạm thành sứ ấm áp. Hương thanh khiết thoang thoảng nơi đầu mũi, nàng nhấp một ngụm nhỏ, ấm từ cổ họng từ từ lan tỏa, cuối cùng cũng xua phần nào cái lạnh trong lòng.

 

An Hòa nhân cơ hội tiến lên, khẽ : "Nô tài theo lời dặn của Thế t.ử chú ý đến Nguyên Thái, phát hiện tìm cớ khỏi cung, trở về đặc biệt muộn, khi về vẫn cố ý vô ý hỏi thăm chuyện của Thế t.ử và Đông Cung, nô tài liền theo lời dặn của Thế t.ử mà tiết lộ tin tức cho ."

 

Tống Chiêu gật đầu: "Làm lắm, sáng mai lĩnh thưởng, tiếp tục theo dõi ."

 

Nhược Thủy tiếp lời: "Nô tỳ tìm hiểu về Nguyên Thái , vốn thuộc gia đình phạm tội, tịch thu tài sản sung công cung, là mới mấy tháng, tình cờ ở cùng với An Hòa."

 

Tống Chiêu khẽ gõ chén , ngẩng đầu màn đêm bên ngoài: "Hắn , lai lịch nhỏ , phụ vốn là một quan lớn, còn một tỷ tỷ là sủng của vương gia, vì một trưởng thích gây chuyện mà hủy hoại tiền đồ."

 

CuuNhu

Nguyên Thái tên thật là Trần Nguyên, là dưỡng t.ử Trần gia nhận nuôi. Trần đại nhân vạch tội mất chức, kết án lưu đày cả nhà đến Bắc Cảnh. Trần Lục khỏi kinh đô c.h.ế.t, Trần Nguyên vì là con nuôi nên giữ nửa cái mạng, kết án cung hình.

 

Ngay từ đầu tiên cố ý tiếp cận An Hòa, An Hòa phát hiện và báo cho Tống Chiêu. Tống Chiêu tương kế tựu kế, điều tra kẻ .

 

"Đêm nay là Giang đại nhân trực ?"

 

Tống Chiêu đặt xuống, dù cũng ngủ , chi bằng tìm việc gì đó để , Giang Tự đang ở Cấm Vệ, hỏi về chuyện nhờ đó.

 

"Chính là Giang đại nhân," An Hòa : "Nô tài thấy Giang đại nhân hộ tống Thái t.ử điện hạ rời , nhưng Điện hạ dặn ở , chăm sóc Phượng Lai Các..."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/do-phu-dung/chuong-84-cu-doi-ta-o-day.html.]

"Mau mời Giang đại nhân đến tiền sảnh chuyện."

 

Khi Tống Chiêu quan phục bước tiền sảnh, vặn thấy Giang Tự trong bộ ngân giáp bước qua ngưỡng cửa. Vai vẫn còn vương lạnh của mùa đông, khi giáp trụ kêu leng keng.

 

"A Yến," Giang Tự tháo kiếm đeo bên hông đặt lên bàn, "Nếu Thế t.ử tìm , hôm nay cũng sẽ đến gặp Thế tử."

 

Trong mắt ánh lên ngọn lửa hưng phấn, ngay cả ánh sáng lạnh lẽo giáp trụ cũng che giấu .

 

Tống Chiêu khẽ nhướng mày, cầm ấm đang hâm lò than nhỏ bằng đất nung:

 

"Huynh trưởng điều tra chuyện quan trọng ?"

 

Trong nước bốc lên, nàng đẩy chén qua, "Trước tiên uống chút gừng để xua lạnh."

 

"Không chỉ quan trọng..." Giang Tự hạ giọng, cúi về phía .

 

Hai cứ thế đối diện , cửa điện mở rộng, mặc cho gió đêm thổi ánh nến lập lòe. Tiếng chuông sắt mái hiên kêu leng keng, vặn che tiếng Giang Tự gõ lên mặt bàn.

 

"Đã đến phủ Hách Liên đại nhân của Khâm Thiên Giám ?" Giọng Tống Chiêu khẽ nâng lên.

 

"Ta cũng dám tin!"

 

Giang Tự uống một ngụm lớn, hạ giọng : "Ở Hách Liên gia, phát hiện Hách Liên Cảnh Dụ lặng lẽ trở về kinh, ba họ bàn bạc trong thư phòng lâu, nhưng vì phủ canh gác nghiêm ngặt, ảnh vệ sợ đ.á.n.h rắn động cỏ, dám đến gần."

 

Động tác của Tống Chiêu khựng , "Huynh trưởng dùng ảnh vệ để điều tra ?"

 

Giang Tự rõ ràng ngẩn , "Muội ? Không dặn ? Chẳng lẽ ?"

 

"Ta ..."

 

Tống Chiêu nửa chừng thì dừng , trong đầu chợt lóe lên bóng dáng Tiêu Việt, hóa sớm ý định của nàng, âm thầm điều động cho nàng, còn thông qua Giang Tự, cho nàng .

 

những việc Tống Chiêu đều giấu Tiêu Việt, nàng đủ thẳng thắn, mà là nàng phân tâm. Hơn nữa, nàng ý định tiếp xúc với Hách Liên Tín, nhưng sợ Tiêu Việt hiểu lầm nàng tư tâm.

 

Tả ảnh vệ đều là tín của Thái tử, nàng thể điều động, nếu Vĩnh Khánh Đế ...

 

"Ồ, nhớ ," nàng giả vờ như chợt hiểu , "Có là Tác Đồ và của ?"

 

"Chính là Tác đại nhân," Giang Tự hạ giọng, ánh mắt dịu vài phần, "A Yến, còn chuyện gì giấu Điện hạ ?"

 

Bàn tay Tống Chiêu đang cầm ấm khẽ cứng , vài giọt b.ắ.n mép chén. Nàng ngẩng đầu đối diện với ánh mắt thấu chuyện của Giang Tự, trấn tĩnh .

 

"Huynh trưởng đa nghi ."

 

Giang Tự thẳng , nhẹ nhàng đặt chén lên bàn, Tống Chiêu với ánh mắt sâu thẳm, "A Yến, Điện hạ đối với ..."

 

Giọng khẽ ngừng , mang theo sự nghiêm trọng hiếm thấy.

 

"Điện hạ đối với đương nhiên khác với khác, những ngày , ngài tốn hết tâm tư chu cho , hy vọng thể hiểu. Ai cũng khó tình lang, huống hồ là Thái t.ử điện hạ, trưởng , đừng phụ lòng ngài thì hơn..."

 

...

 

Tiếng bước chân Giang Tự rời dần xa, trong điện trở về tĩnh lặng.

 

Tống Chiêu một lâu, cuối cùng cũng kìm nén tâm trạng, vớ lấy một chiếc áo choàng lông cáo khoác lên . Nàng bước nhanh đến chính điện Đông Cung, những bậc đá trắng như sương thấm đẫm lạnh của sương đêm. Tống Chiêu ôm đầu gối xuống, lông cáo áo choàng khẽ run rẩy trong gió.

 

Ngẩng đầu lên, những chiếc đinh đồng cánh cửa điện sơn son đỏ phát ánh sáng lạnh lẽo ánh trăng, như vô đôi mắt đang rình mò.

 

"Cửu Minh..."

 

Nàng vô thức khẽ gọi thành tiếng, thở trắng xóa nhanh chóng tan biến trong màn đêm. Chuyện cũ ùa về như thủy triều, tiên quân che mắt bằng lụa trắng giàn hoa, phu quân xông thuyền hoa gọi nàng là nương tử, che chở nàng vách đá Bích Lạc, xuất cung mua bánh phù dung nàng thích ăn, đích đến bàn chuyện kết với phụ nàng, đưa nàng tế bái mẫu , tặng nàng chiếc vòng tay...

 

Gió đêm cuốn theo hương mai lướt qua bậc thềm, Tống Chiêu chợt khẽ thành tiếng.

 

Hóa tình cảm khắc cốt ghi tâm nhất, sớm ẩn chứa trong những chi tiết mà nàng hề để ý, còn những vết thương trong quá khứ, giờ đây cũng hóa thành mật ngọt, từng chút một thấm tận tâm can.

 

Từ xa truyền đến tiếng mõ canh, kinh động những con quạ đậu mái hiên. Tống Chiêu vùi mặt cổ áo, chỉ để lộ hai mắt ngây dại chằm chằm cánh cửa lớn, mong chờ khoảnh khắc tiếp theo, Tiêu Việt thể mở cửa bước , và thấy nàng ngay từ cái đầu tiên.

 

 

Loading...