Độ Phù Dung - Chương 87: Quả nhiên là ngươi
Cập nhật lúc: 2025-12-21 07:36:17
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Cô nương cẩn thận kẻo lạnh.”
Tiểu nha ôm lò sưởi nhẹ giọng thúc giục, “Công t.ử đặc biệt dặn dò……”
Tống Chiêu vô cảm , đôi giày gấm giẫm qua một cành mai rụng hành lang, khóe mắt lướt qua bóng đỏ vội vàng ẩn , khóe môi hiện lên một nụ lạnh, chớp mắt khôi phục vẻ bình tĩnh hảo.
Trong bóng tối, Hách Liên Dao đang nắm chặt song cửa sổ, ánh mắt oán hận dõi theo nàng..
Trở về phòng, Tống Chiêu đuổi tiểu nha , một bộ nam trang màu xanh chàm, búi gọn sợi tóc cuối cùng, cửa gỗ chợt đẩy mạnh mở , luồng gió thổi tắt ánh nến bàn.
Ba bà t.ử thô kệch như hổ đói lao tới, bàn tay thô ráp bịt chặt miệng mũi nàng, ấn chặt nàng xuống chiếc ghế mềm phía .
Hách Liên Dao chậm rãi bước , thong thả vuốt ve ngón tay móng gãy. Sau khi rõ giường, nàng khẽ thành tiếng: “Quả nhiên là ngươi.”
Nàng tiến sát , vẫy tay cho các bà t.ử buông tay bịt miệng Tống Chiêu, khăn lụa lướt qua khuôn mặt tái nhợt, “Đôi mắt , dù hóa thành tro cũng nhận .”
“Hách Liên Dao…” Tống Chiêu cố sức giãy giụa, búi tóc búi gọn xõa tung như thác nước.
“Tiện nhân, tên của cũng là ngươi thể gọi !”
Hách Liên Dao bạo phát, móng tay gãy cào xước mạnh qua cằm Tống Chiêu, kéo một vệt m.á.u ghê rợn.
“Đêm Thượng Nguyên bảy năm ……”
Nàng cúi ghé sát tai Tống Chiêu, mỗi chữ đều như tẩm độc, “Sao đóng đinh ngươi quan tài chứ? Ngươi nên may mắn vì một giống hệt ngươi.”
Đồng t.ử của Tống Chiêu co rút.
Ngón tay của Hách Liên Dao từ từ di chuyển xuống dọc cổ, siết chặt, “Ta nên khen ngươi diễn giỏi ? Lừa gạt tất cả xoay như chong chóng, ai cũng cho rằng ngươi là kẻ ăn chơi trác táng, còn thể mê hoặc trái tim của Đông cung Thái tử.”
Nàng duyên, nhưng giọng lạnh như băng.
“Tống, thế, tử? Ồ , nên gọi ngươi là Tống…Chiêu…”
“Cảm giác nữ giả nam trang thế nào?”
Ngón tay bóp chặt cổ họng mảnh khảnh, hiện những mạch m.á.u xanh tím ánh nến.
“Thì là ngươi!”
Cổ họng Tống Chiêu phát tiếng thở khò khè khàn đặc: “Thật sự là ngươi…”
Những câu chữ đứt đoạn lẫn với vệt máu, cuối cùng cũng ghép sự thật chôn vùi bảy năm.
Ánh đao đêm Thượng Nguyên, ngọc quan rơi xuống, và vết m.á.u uốn lượn trong tuyết trắng xóa, giờ đây đều trở nên rõ ràng móng tay của Hách Liên Dao, x.é to.ạc từng chút một lớp ngụy trang.
Hách Liên Dao thưởng thức sự giãy giụa dần yếu ớt lòng bàn tay, nhẹ giọng :
“Ngươi tưởng giả c.h.ế.t bảy năm, là thể thoát khỏi kiếp nạn định mệnh ? Chỉ trách ngươi sinh ở Trung Dũng Hầu phủ, còn đính ước với trưởng.”
Cổ họng Tống Chiêu trào một vị tanh ngọt, vẫn cố gắng ngẩng cằm lên, khóe môi nhuốm m.á.u nở một nụ châm biếm:
“E rằng câu cuối cùng mới là lý do ngươi hận , ngươi thích Hách Liên Tín, nhưng vĩnh viễn thể gả cho …”
“Hôm nay nếu c.h.ế.t ở đây…”
Mỗi chữ Tống Chiêu đều như nghiến từ kẽ răng, nàng ho dữ dội, bọt m.á.u b.ắ.n lên váy gấm của Hách Liên Dao.
“Hách Liên Tín nhất định sẽ tha cho ngươi… Sống bằng c.h.ế.t…”
“Ha~” Lực ở đầu ngón tay Hách Liên Dao nới lỏng, ghét bỏ dùng khăn lau vết m.á.u váy, “G.i.ế.c ngươi… sẽ tha cho ?”
Nàng lạnh lùng, “Ta nỡ để trưởng bỏ lỡ vở kịch …”
Nói xong cúi Tống Chiêu, “Ngươi nghĩ thật sự vụ ám sát bảy năm ?”
“Món nợ của Trung Dũng Hầu phủ……”
Hách Liên Dao chậm rãi phun từng chữ, “Phải dùng máu, thịt, để, trả.”
Lời còn dứt, nàng đột ngột thẳng dậy, ngón tay kẹp chặt cằm Tống Chiêu: “Đáng tiếc …”
“Đôi mắt xinh …”
Hách Liên Dao rút một con d.a.o găm nạm hồng ngọc từ trong tay áo, “Sẽ bao giờ thấy mặt trời ngày mai nữa.”
Khoảnh khắc mũi d.a.o lóe lên ánh sáng, cửa phòng đẩy mạnh, một tiểu tư đẫm m.á.u lảo đảo xông , mặt tái mét.
“Tiểu thư! Không, !”
Hắn nôn một ngụm m.á.u từ khóe miệng, “Ngoài tường viện mấy chục áo đen mặt quỷ xông !”
Tiểu tư xong liền trợn mắt ngã xuống.
Bên ngoài, tiếng binh khí va chạm lẫn với tiếng rên rỉ hấp hối, chớp mắt từ xa đến gần.
Ánh mắt Tống Chiêu lóe lên tia lạnh lẽo, nhân lúc Hách Liên Dao thất thần, nàng đột ngột nâng chân quét ngang. Khi Hách Liên Dao loạng choạng ngã xuống, Tống Chiêu thoát khỏi trói buộc, phản tay đ.á.n.h ngất hai bà tử, cuối cùng nàng bóp cổ quật cột, mềm nhũn trượt xuống đất.
“Tống Chiêu, ngươi giả vờ…”
Tống Chiêu cầm kiếm kề cổ họng nàng , lưỡi kiếm ánh nến ngưng tụ một vệt máu.
Trong mắt Tống Chiêu tràn đầy vẻ khinh thường, “Nếu , tâm tư của Hách Liên tiểu thư độc ác đến mức nào, mưu kế sâu xa đến !”
Mấy chữ cuối cùng nhẹ như lời thì thầm, nhưng khiến Hách Liên Dao tái mét mặt mày, nàng giận mà :
“Thì ngươi sớm lên kế hoạch , cố ý giả vờ đáng thương cầu trưởng đưa ngươi khỏi Đông cung, đáng tiếc muộn …”
Nàng như điên dại, “Nếu c.h.ế.t trong tay ngươi, ngươi và sống dở c.h.ế.t dở của ngươi, cùng với cửu tộc của Hầu phủ đều chôn cùng , cũng đáng giá.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/do-phu-dung/chuong-87-qua-nhien-la-nguoi.html.]
“Sao ngươi là Thái t.ử thắng?”
Tống Chiêu mỉa mai, “Hách Liên Cảnh Dụ kinh, Đông cung nhận tin tức, các ngươi lấy gì để tranh giành với Thái tử? Là dựa ngọc bội thất lạc của Tiết hoàng hậu năm xưa? Hay là dựa thế đáng tin cậy của Hách Liên Tín?”
“Chắc hẳn ngươi còn rõ hơn , mẫu của Hách Liên Tín rốt cuộc họ Tiết họ Tiêu? Còn tổ phụ của ngươi, Hách Liên Cảnh Dụ, ồ …”
Tống Chiêu ngừng lời, bắt chước giọng điệu của Hách Liên Dao : “Nên gọi ông một tiếng Định Vương điện hạ mới .”
Hách Liên Dao thể tin mở to mắt, giãy giụa dậy.
Lúc , Tống Chiêu ấn mạnh tay, m.á.u tươi chảy dài theo lưỡi kiếm, nàng hài lòng vẻ mặt của Hách Liên Dao:
“Là ai cũng , ngày hôm nay, đời sẽ còn Hách Liên Tín, cũng còn… Hách Liên thị.”
“Ngươi bậy!”
Hách Liên Dao đưa tay nắm chặt lưỡi kiếm, trở nên điên cuồng, “Trong cung tiếp ứng, mà phụ ngươi chính là đầu tiên, c.h.ế.t cũng là Trung Dũng Hầu phủ các ngươi c.h.ế.t !”
“Ồ?” Tống Chiêu đột ngột rút trường kiếm về, Hách Liên Dao đang lăn lộn t.h.ả.m hại đất, “Thì các ngươi lôi kéo Trịnh quý phi nội ứng.”
CuuNhu
Đế giày giẫm lên ngón tay nhuốm m.á.u của Hách Liên Dao, “Vậy độc mà Bệ hạ trúng… nhất định cũng là do Hách Liên thị tay.”
Chân nàng dùng sức, tiếng xương cốt vỡ vụn giòn tan, “Thuốc giải ở ?”
Tống Chiêu từ từ xổm xuống, chuôi kiếm vỗ khuôn mặt tái nhợt của Hách Liên Dao: “Nói , tha cho ngươi một mạng.”
“Ngươi đừng hòng!”
Hách Liên Dao gào thét t.h.ả.m thiết: “Chỉ hận ngày thưởng tuyết ở Mai Viên g.i.ế.c ngươi, ngược để ngươi sống sót đến hôm nay.”
Ánh mắt Tống Chiêu khẽ động, “Thì ngày yến tiệc thưởng tuyết ngươi nhận , dẫn Thái t.ử đến điện phụ Mai Viên, thảo nào Trịnh tam công t.ử mắc câu. Đáng tiếc, si tình với ngươi.”
“Si tình thì , Trịnh tam chẳng qua là một kẻ ăn chơi trác táng, dựa mà dám cưỡng ép cưới , chẳng vì họ Trịnh, còn , gia tộc hiển hách.”
“Vậy nên ngươi mới dám dùng Mị Hương Phù Dẫn hạ độc Thái tử?” Tống Chiêu hỏi.
Hách Liên Dao phủ nhận ngay lập tức, “Mị Hương Phù Dẫn gì chứ, ngươi đừng vu khống .”
“Tổ phụ ngươi xuất từ Thái Y Viện, là thái y nổi tiếng của Tiền Trần, vì dùng sai một vị t.h.u.ố.c mà tịch thu gia sản lưu đày, Định Vương Trần Tuyệt cứu tổ phụ ngươi giấu trong phủ, đổi tên thành Hách Liên Cảnh Dụ, từ đó cùng Định Vương như hình với bóng, còn ngủ chung giường…”
Mặt Hách Liên Dao tái mét: “Nói bậy… Toàn là lời bậy bạ!”
Nàng giãy giụa điên cuồng, khác nào một kẻ điên.
Tống Chiêu lạnh lùng dáng vẻ của nàng , tiếp tục : “Ngươi là chân truyền của Hách Liên Cảnh Dụ, tinh thông thuật bí d.ư.ợ.c của vương thất Trần thị, nên mới độc Bán Nguyệt Tán, đó lợi dụng Mị Hương Phù Dẫn hạ độc Thái tử, dẫn dụ đến điện phụ, định một mũi tên trúng hai đích, ?”
“Phải thì ?”
Hách Liên Dao ngửa đầu lớn, giữa mái tóc xõa tung lộ đôi mắt đỏ ngầu: “Vĩnh Khánh Đế trúng độc Diêm La Tiếu, t.h.u.ố.c giải. Ngươi ở đây hỏi t.h.u.ố.c giải, chi bằng cung xem thử, chắc hẳn lúc , Lương Đế và Thái t.ử đều trưởng c.h.é.m c.h.ế.t bậc thềm.”
“Còn phụ què chân của ngươi, lúc chắc treo cổ cổng thành !”
Ngay lúc đó, Kinh Mặc như quỷ mị phá cửa sổ xông , giọt m.á.u lưỡi kiếm vẫn còn nhỏ xuống. Khi quỳ một gối, bên ngoài mái hiên vặn vang lên tiếng tù và tập hợp của cấm quân.
“Thế t.ử thứ tội, thuộc hạ đến muộn .”
Hắn ngẩng đầu liếc thấy nụ méo mó của Hách Liên Dao, giọng xuyên khí đầy mùi m.á.u tanh, “Hầu gia kiểm soát bốn cửa thành, tất cả của Hách Liên thị đều tiêu diệt.”
“Không! Không thể nào…”
Giọng Hách Liên Dao còn dứt, Kinh Mặc một nhát tay đ.á.n.h ngất xỉu.
“Đưa nàng xuống, canh giữ nghiêm ngặt, tạm thời giữ mạng sống của nàng , hỏi tung tích t.h.u.ố.c giải.”
Tống Chiêu lúc mới hỏi Kinh Mặc, “A Yến ở ? Sở Sở ? Có an ?”
Bàn tay Kinh Mặc ôm quyền khẽ run, “Thế t.ử yên tâm, công t.ử và Sở Sở cô nương an trí ở phủ Thái tử, Tả ảnh vệ luân phiên canh gác.”
Nói xong, khóe miệng mấp máy vài cái, nuốt lời trong.
“Sao ?”
Tống Chiêu lập tức nhận sự bất thường của Kinh Mặc, “Các ngươi tập kích ở dịch trạm, thoát hiểm? Có thương ?”
“Thuộc hạ vô năng…”
“Khi tập kích ở dịch trạm, nhờ nỏ liên châu của Tác Giang mới thoát hiểm, nhưng vì bảo vệ an cho công tử, trúng một mũi tên… Hiện tại ở phủ Thái tử… e rằng…”
Tim Tống Chiêu chùng xuống, “Ngươi mau Thái Y Viện mời… Không , bây giờ trong cung nhất định đang loạn, Đường đại phu và Vu y đều ở trong cung…”
Nàng lấy hai viên Hộ Tâm Hoàn từ trong túi đưa cho Kinh Mặc, “Ngươi mau Vĩnh An Đường tìm mấy vị đại phu giỏi nhất chữa thương, nhất định giữ mạng của Tác Giang.”
“Thế tử,” Kinh Mặc cầm Hộ Tâm Hoàn nhưng mãi động đậy, “Nếu thuộc hạ , bên cạnh thế t.ử hộ vệ thì .”
“Cứu Tác Giang , bên cạnh Tả ảnh vệ bảo vệ, ngươi mau .”
Kinh Mặc nghi ngờ gì, lúc mới yên tâm rời .
Tống Chiêu trở về phòng một bộ nam trang, búi tóc gọn gàng, mở cửa , liền thấy một bóng đen cửa.
“Thuộc hạ Tả ảnh vệ Triệu Ảnh bái kiến thế tử, Thái t.ử lệnh, triệu thế t.ử cung yết kiến.”
“Ngươi tìm đến đây?”
Thấy Triệu Ảnh im lặng , Tống Chiêu ngẩng đầu, màn đêm vô tận, cuối cùng thở dài một tiếng.
“Đi thôi……”