Độ Phù Dung - Ngoại truyện – Mưa gió đi qua, ý chẳng đổi

Cập nhật lúc: 2025-12-21 07:42:31
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/gJBGUvPpX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trong tẩm phòng tĩnh mịch của phủ Thái tử, đèn dầu cháy thấp, ánh sáng ấm áp phủ lên khuôn mặt tái nhợt của Tác Giang. Mũi tên rút , y d.ư.ợ.c cũng mấy lượt, chỉ còn đợi thương tỉnh .

Bên giường, Kinh Mặc tựa lưng cột gỗ, áo giáp còn cởi, tay vẫn còn vết m.á.u khô rửa sạch. Bàn tay bất giác siết chặt, từ từ thả lỏng, động tác lặp lặp như mất hồn.

Ngoài trời đêm xuống sâu, gió lùa qua khe cửa để âm sắc cũng lạnh buốt.

Kinh Mặc nhớ rõ bao lâu, chỉ rằng từ lúc Tác Giang khiêng , từng rời khỏi nửa bước.

Hắn vốn loạn tâm.

Trước hai gặp mặt là đấu – vài câu liền châm chọc , Tác Giang thì miệng độc, còn chẳng chịu thua, còn đ.á.n.h đến mức Tống Chiêu đích can ngăn.

Vậy mà giờ đây… Kinh Mặc run tay vì một mũi tên vai kẻ .

Nhớ khoảnh khắc lúc tập kích, ngựa hí vang, binh lính đổ rạp, sát khí ngập trời. Tác Giang khi vẫn như : nhanh, quyết đoán, sợ c.h.ế.t. Thấy mũi tên hướng về Thế t.ử Tống Yến, xông lên chắn chút do dự.

Kinh Mặc khi tim như bóp mạnh. Cảm giác hoảng hốt , bây giờ vẫn còn nhớ rõ mồn một.

Một tiếng động khẽ vang lên.

Tác Giang nhíu mày, mí mắt run run mở . Hắn đèn mặt, chậm rãi sang bên .

Ánh mắt hai giao .

Kinh Mặc gần như bật dậy ngay lập tức:

“Ngươi tỉnh ?”

Giọng khàn, như chạy gấp một đoạn dài. Tác Giang còn đáp thì Kinh Mặc cúi xuống kiểm tra vết thương nơi vai , động tác cẩn trọng đến lạ thường.

Tác Giang mấp máy môi, giọng yếu ớt nhưng châm biếm vẫn giảm:

“Chậc… Kinh hộ vệ, ngươi ? Sao sắc mặt khó coi thế.”

Kinh Mặc dừng tay, ánh mắt sâu thẳm.

“Một mũi tên xuyên vai, ngươi còn ?”

“Không c.h.ế.t .” Tác Giang lầm bầm: “Nếu c.h.ế.t thì mắng ngươi thêm vài câu cũng còn kịp.”

Kinh Mặc thoáng nghẹn. Một kẻ miệng độc như … mà lúc đó do dự chắn tên cho Thế tử.

Sau khi tỉnh , Tác Giang chuyển sang phòng khác để điều dưỡng. Đại phu liên tục dặn vận động mạnh.

Kinh Mặc ngày nào cũng ghé qua, lúc đầu lý do là “Thế t.ử bảo giám sát ngươi”, lúc tự mang nóng, canh bồi bổ, đến muộn mới về.

Có một buổi chiều, Tác Giang dựa đầu giường, một tay cầm kiếm gỗ luyện khí lực, Kinh Mặc cạnh .

“Kiếm gỗ còn cầm nổi, ngươi luyện cái gì?”

“Luyện tâm.” Tác Giang nhạt. “Ngươi hiểu .”

Kinh Mặc đáp, chỉ cúi đầu cầm tay , cẩn thận chỉnh thế cầm kiếm.

Khoảng cách gần đến nỗi thở hai lẫn .

Tác Giang bất giác ngừng .

“Tay ngươi… ấm quá.”

Hắn lầm bầm, với ai.

Kinh Mặc cũng ngẩn một thoáng, thu tay về nhanh đến kỳ lạ:

“Ta chỉ… sợ ngươi rách vết thương.”

Tác Giang , ánh mắt như chứa chút ý .

Đêm đó, khi Kinh Mặc định rời , Tác Giang bỗng gọi .

“Ê, Kinh Mặc.”

“Gì?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/do-phu-dung/ngoai-truyen-mua-gio-di-qua-y-chang-doi.html.]

“Khi đó… ở vách đá Bích Lạc,” Tác Giang nghiêng đầu, ánh đèn hắt lên đôi mắt nheo của , “...nếu ngươi, chắc c.h.ế.t .”

“Từ lâu hỏi…”

Hắn dừng , như đang cân nhắc.

“Vì ngươi giúp ?”

Kinh Mặc bước chậm , lưng thẳng, vai căng.

CuuNhu

Một lúc lâu mới đáp:

“Không gì… chỉ là tiện tay.”

Tác Giang nhướn mày: “Ý gì?”

“Ngươi như thế… khiến khác bỏ mặc .”

Trong ánh đèn mờ, câu như một mũi tên ngược b.ắ.n lòng Tác Giang.

Một hồi lâu, bật :

“Kinh Mặc, ngươi đúng là…”

“Đừng nữa,” Kinh Mặc tránh mắt, “ngủ .”

bước đến cửa vẫn còn khựng , như điều gì thôi.

*****

Nhiều năm .

Tác Giang vẫn là ảnh vệ của Thái t.ử Tiêu Việt, còn Kinh Mặc thì theo Tống Yến trấn thủ biên cương. Hai hiếm gặp, mỗi gặp đều như gió thổi qua mặt hồ, rõ sóng rõ tĩnh.

mỗi Kinh Mặc về kinh, Tác Giang luôn là đầu tiên xuất hiện ở cửa thành. Không hẹn mà thành lệ.

Cũng giống như năm Tác Giang thương, mỗi khi gặp nguy hiểm, Kinh Mặc luôn đến kịp thời, dù hai chẳng ai lời nào.

Một gặp nửa năm xa cách, Tác Giang hỏi :

“Ngươi nhớ lúc tên b.ắ.n ?”

Kinh Mặc : “…Nhớ.”

“Nhớ gì?”

“Nhớ…”

Kinh Mặc khựng , cổ họng căng.

“Nhớ… lúc tưởng ngươi sẽ c.h.ế.t.”

Tác Giang sửng sốt.

Kinh Mặc sang , ánh mắt bình tĩnh: “Đừng để cảm giác thêm nào.”

Gió thu thổi qua, cuốn vài chiếc lá rơi giữa hai .

Tác Giang chống kiếm, bước gần nửa bước, dừng mặt .

“Vậy ngươi… để ý đến thế ?”

Kinh Mặc mím môi. “Không.”

Tác Giang bật : “Ngươi dối tệ quá.”

Hai đối diện, gió thu cuốn áo choàng chạm nhẹ . Không ai nữa, nhưng cách mơ hồ, tình ý mơ hồ — chẳng cần gọi tên cũng tự sinh .

Cuối cùng…

Có những thứ cần . Có những lời cần hẹn. Cũng gọi là tri kỷ, gọi là đồng sinh cộng tử, càng dám gọi là tình.

mỗi khi đầu… Hai ánh mắt bao giờ rời

(HẾT)

 

Loading...