Độ Phù Dung - Phiên ngoại 1

Cập nhật lúc: 2025-12-21 07:38:07
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sáng hôm , triều đình mở nghị án, Vĩnh Khánh Đế lạnh lùng phán:

“Hách Liên thị – chứa chấp tàn dư tiền triều, mưu nghịch tạo phản, tội đáng tru di tam tộc.

Trịnh thị – tham dự tạo phản, cấu kết phản thần, tội đáng tru di tam tộc, nể tình Ngũ hoàng t.ử là huyết mạch Tiêu thị, tước bỏ hoàng tịch, biếm thứ dân, đày đến Bắc Cảnh, vĩnh viễn hồi kinh.”

Quần thần ai dám thở mạnh.

Hai nhà Hách Liên, Trịnh thị bắt trọn, tịch thu gia sản, tên họ xóa khỏi hoàng phổ. Ngày c.h.é.m đầu, tuyết rơi trắng thành.

Sau loạn, kinh thành trở bình thường như từng xảy chuyện. Và Đại Lương, một nữa, vững như núi Thần Uy, ai dám động nền thái bình nữa.

Cũng mùa xuân năm đó, kinh thành mở mắt thấy khắp nơi giăng đèn kết hoa. Trên tường thành treo cờ ngũ sắc, phố phường làn gió xuân quét qua, mang theo hương mai sót . Cả Đại Lương đều : Thái t.ử Tiêu Việt, long chương phượng các, uy nghi kiêu hãn, sắp nghênh đón chính thê – Tống Chiêu đích nữ của Trung Dũng Hầu phủ.

Sáng sớm, chuông ngũ cổ ngân vang. Tả hữu văn võ bách quan chỉnh tề trong Kim Loan điện, thần sắc trang trọng. Bệ hạ đích sắc thư, giọng ngọc như chuông đồng:

“Tống thị, tư dung đoan chính, đức tính nhu hòa, tài học xuất chúng, xứng phối Thái t.ử Tiêu Việt… Nay sách lập Thái t.ử phi.”

Tả hữu đồng thanh hô vạn tuế.

Người sách lập mặc triều phục đỏ thắm, búi tóc kế vân, vai thon run. Khi nàng hành đại lễ, Thái t.ử bên cạnh nghiêng mắt , ánh sáng như rơi đáy nước. Khoảnh khắc , bách quan ai dám thẳng, chỉ thầm than: Thái t.ử đối với vị Thái t.ử phi tương lai … thật lòng.

Ngày đại hôn, hừng đông rạng, phủ Thái t.ử đỏ như lửa, từ cửa Thiên Môn kéo dài thẳng đến Đông cung.

CuuNhu

giờ Thìn, đội rước dâu mười dặm hồng trang bắt đầu khởi hành. Phía là tám mươi sáu kỵ vệ áo giáp đỏ. Sau là mười hai chiếc xe châu thải, bốn mươi tám rương sính lễ: châu bảo, gấm vóc, linh hương, san hô, phỉ thúy… Trống nhạc đồng thanh, cao vút vọng cả nửa kinh thành.

 

 

Khi Thái t.ử tới, mặc hỉ phục đỏ rực, phong tư tuấn mục. Hắn bước đến kiệu phượng, cúi một câu:

“A Chiêu, đến đón nàng về nhà.”

Đôi tay đưa lên, đích nâng rèm kiệu. Lần , chỉ quan dân kinh ngạc mà ngay cả hộ giá lão tướng cũng giật . Trong đại hôn của hoàng tộc, Thái t.ử đích nâng rèm kiệu là lễ chỉ dành cho trong lòng.

Trong Đông cung, nến long phụng sáng rực như ban ngày. Người chủ lễ hô vang:

“Nhất bái thiên địa!”

“Nhị bái cao đường!”

“Phu thê đối bái!”

Tống Chiêu cúi đầu, tay liền Tiêu Việt nắm lấy. Lực đạo nặng nhưng kiên định. Nàng ngẩng lên, xuyên qua tầng khăn voan đỏ chỉ thấy nhạt, nụ như ánh nắng đầu xuân, dịu mà ấm đến nao lòng.

Đêm đó, tân phòng ngập ánh nến lung linh. Khi nến hồng cháy đến nửa, Thái t.ử nhẹ nhàng xốc khăn voan, nâng cằm nàng lên:

“Từ nay về , A Chiêu là chính thê duy nhất của Cửu Minh .”

Giọng khàn khàn, pha chút men say, nhưng ánh mắt kiên định như một lời thề.

Sau đại hôn, Đông cung truyền tin vui: Thái t.ử phi mang thai.

Thái t.ử điều hai đội cấm vệ canh ngoài cung, tăng thêm ngự y thường trú. Thái y viện đều điều động quá nửa. Một chén nước cũng khai báo, một món ăn qua hai lượt kiểm nghiệm.

Tống Chiêu thở dài:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/do-phu-dung/phien-ngoai-1.html.]

“Điện hạ, thần chỉ là mang thai, mắc trọng bệnh.”

Tiêu Việt lắc đầu, bên giường, tay đặt lên bụng nàng vô cùng trân trọng:

“Đây là hài t.ử mà và nàng đều chờ mong. Ta… sợ.”

“Sợ gì?”

“Sợ nàng sinh nở chịu khổ. Sợ một chút sơ suất… liền sống thế nào.”

Tống Chiêu đỏ mắt, tay khẽ siết tay . Từ ngày đó, Thái t.ử gần như dọn hẳn nội điện, đêm nào cũng canh nàng ngủ mới yên tâm.

Mùa đông, trời đổ tuyết đầu mùa. Thái t.ử phi trở giờ Tuất.

Đèn lồng đỏ treo khắp hành lang, Thái t.ử ngoài phòng sinh, hai tay siết chặt đến trắng bệch. Lần đầu tiên trong đời, vị Thái t.ử khí vũ hiên ngang bước tới lui như con hổ sốt ruột.

Tiếng trẻ con vang lên. Cả Đông cung như vỡ tung.

“Chúc mừng điện hạ! Thái t.ử phi sinh hạ một hoàng tôn, cát tường như ý!”

Tiêu Việt ngẩn , đó vội xông . Hắn cúi đứa trẻ đỏ hỏn trong tay bà vú, đôi mắt mở nhưng tiếng thanh dày.

Thái t.ử khẽ run:

“Đây… là con .”

Rồi nhanh chóng về phía Tống Chiêu, nắm tay nàng áp lên má :

“Vất vả cho nàng , A Chiêu.”

Tống Chiêu mệt mỏi, chỉ khẽ cong môi:

“Ừm.”

Nàng sang Vu y bên cạnh, khẽ : “Bà bà, độc của A Yến…”

Vu y nhanh chóng nhận lấy t.h.a.i huyết mạch linh thảo cho hộp, “Con yên tâm nghỉ ngơi cho , chuyện của A Yến và Sở Sở lo liệu.”

….

Ba ngày , thiên hạ mở yến mừng hoàng tôn chào đời. Bệ hạ đích hỏi Thái tử:

“Việt nhi, con định đặt tên gì cho hoàng tôn?”

Thái t.ử chắp tay, giọng trầm :

“Phụ hoàng, nhi thần nghĩ kỹ. Nhi thần mong hài t.ử lớn lên sẽ mang chí hướng trời cao biển rộng, tâm kiên định như trụ cột quốc gia. Bởi đặt tên là…”

“Tiêu Thịnh Viễn.”

“Thịnh” – thịnh thế cường quốc, cát tường hưng thịnh.

“Viễn” – chí hướng xa, đức hạnh vững bền, tầm vượt trăm dặm.

Bệ hạ lớn: “Thịnh Viễn! Tốt, ! Cái tên khí độ của thần long.”

….

Đêm hôm , tuyết rơi nhẹ, Tống Chiêu ở Đông Cung nhận tin báo A Yến tỉnh nhiều năm hôn mê, nàng vui mừng đến bật dữ dội trong lòng Tiêu Việt.

Tiêu Việt ôm chặt nàng, an ủi: “Đừng , ngày mai cùng nàng về Hầu phủ thăm .”

Loading...