Độ Phù Dung - Phiên ngoại 2

Cập nhật lúc: 2025-12-21 07:39:53
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KxY0tWG9Y

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi hoàng tôn Tiêu Thịnh Viễn tròn ba tuổi, Vĩnh Khánh Đế vì tuổi cao nên thường cáo mệt, nhiều việc triều chính giao cho Thái t.ử mặt phê duyệt.

Tiêu Việt từ vốn nổi danh thông minh, giỏi binh pháp, nhưng khi thực sự cầm quyền, mới thấy khí độ của vượt ngoài tưởng tượng.

Trong triều đình, xử việc như gió lướt mây dồn: Thuế khóa chỉnh đốn, dân gian bớt khổ. Quan tham ô trảm c.h.é.m ngay lập tức, nể tình ai. Quân doanh đổi mới, lương thảo sung túc, biên cương yên bình.

Thái t.ử phi Tống Chiêu thường hành lang Đông cung, cầm tấu chương đến tận khuya, đèn hồng chiếu bóng dáng dài cao.

Một , nàng nhẹ giọng khuyên:

“Cửu Minh, quá vất vả.”

Hắn ngẩng đầu, ánh mắt ôn nhu:

“Vất vả một , thái bình trăm họ… cũng đáng.”

Tống Chiêu mỉm , trong lòng đầy tự hào. Nàng , nam nhân yêu vốn sinh để gánh cả sơn hà, dường như đang thực hiện ước nguyện ngày đó “thiên hạ thái bình, biển lặng sông trong”...

Năm Tiêu Việt ba mươi mốt tuổi, Bệ hạ băng hà. Đại Lương để tang ba ngày, ba ngày bách quan quỳ thềm điện, đồng thanh nghinh tân đế.

Ngày đăng cơ, trời trong như gương. Gió mát thổi qua mái điện Kim Loan, dải lụa vàng tung bay.

Tiêu Việt khoác long bào, từng bước lên thềm điện cao chín bậc. Dáng trầm như núi, uy nghiêm như rồng, ánh mắt sáng như trăng thu soi xuống thiên hạ.

Khi quan chủ lễ tuyên xong thánh chỉ, xoay đối diện bách quan:

“Trẫm – Tiêu Việt – từ nay kế vị hoàng thống. Nguyện lấy thiên hạ trọng, dân sinh gốc, gìn giữ một đời thái bình cho muôn dân Đại Lương.”

Tả hữu bách quan bái lạy hô vạn tuế, tiếng vang chấn động kim môn.

Cùng ngày đó, Tống Chiêu phong Hoàng hậu Tống thị, phượng quan chói lọi như ánh rạng đông. Trong mắt Tân đế, nàng vẫn là dáng vẻ năm nào: dịu dàng, đoan dung, là ánh sáng dịu ấm giữa trăm ngàn quyền thế.

Khi Thái t.ử Tiêu Thịnh Viễn mười ba tuổi, thiên tư lộ rõ. Từ nhỏ thông minh, học binh pháp một thạo, cưỡi ngựa b.ắ.n tên thua bất kỳ thiếu niên nào.

Hoàng hậu Tống Chiêu dạy con:

“Thịnh Viễn, Thái t.ử chỉ cần tài, mà còn tâm.”

Tiêu Việt cũng dạy:

“Làm vua, hết . Hiểu dân, mới tề quốc .”

Đôi phu thê một uy nghiêm, một ôn hòa, bồi dưỡng Tiêu Thịnh Viễn khí độ đĩnh đạc, nhân hiếu song .

Năm Thái t.ử mười tám tuổi, thể phụ hoàng lên triều nghị chính, xử lý đó.

Quần thần đều thầm khen: Đại Lương hữu hậu.

Năm Tiêu Việt bốn mươi tuổi, Đại Lương thời đại hưng thịnh từng : Biên cương an ninh, quốc khố đầy ắp, dân sinh no đủ, chữ nghĩa mở mang.

Một hôm, hoàng hậu Tống Chiêu pha ấm mai, đặt mặt :

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/do-phu-dung/phien-ngoai-2.html.]

“Hoàng thượng mấy năm nay cực nhọc, thiên hạ nay yên… nên nghỉ ngơi đôi chút?”

Tiêu Việt im lặng lâu, đó mỉm :

“A Chiêu, nàng như … là vì , hai chúng sống cho riêng ?”

Tống Chiêu nhẹ gật đầu.

Hắn nắm tay nàng, ánh mắt ôn nhu: “Tốt. Cả đời trẫm luôn vì thiên hạ, đến lúc cùng nàng ngắm thiên hạ thái bình, biển lặng sông trong.”

Một năm , trong đại lễ long trọng, Tiêu Việt tuyên chiếu truyền ngôi cho Thái t.ử Tiêu Thịnh Viễn.

Tiêu Việt nắm tay hoàng hậu :

“A Chiêu, thiên hạ xem gần nửa đời. Bây giờ xem thiên hạ trong mắt nàng.”

Tống Chiêu khẽ:

“Vậy… chúng ?”

“Ừ. Đi.”

Hai ăn mặc giản dị, mang tùy tùng, chỉ dắt theo một con tuấn mã và một xe nhỏ chở vật dụng.

Họ qua: Núi Thanh Vân sương mù như tiên cảnh. Sông Dĩ Giang nước xanh như ngọc. Đồng cỏ Trường Thảo, gió thổi như sóng bạc. Phố thị Giang Châu, đèn lồng đỏ rực cả bến thuyền.

Đêm ngủ quán trọ dân gian, sáng dậy tiếng gà gáy, buổi trưa ăn bánh hấp ven đường, buổi chiều cưỡi ngựa xuyên rừng.

Không còn quỳ bái, còn tấu chương, còn lễ nghi rườm rà. Chỉ còn một nam nhân và một nữ nhân, như thuở thanh xuân yêu .

Một , họ đỉnh núi phủ đầy tuyết, gió lạnh thổi bay áo choàng. Tống Chiêu nép lòng :

“Cửu Minh, đời cùng đáng ?”

Hắn ôm nàng thật chặt, trán kề trán:

“A Chiêu, cùng nàng… là phúc phận lớn nhất của Cửu Minh.”

Về , đời thường :

“Tiên đế Tiêu Việt – nhất đại minh quân.

càng là nhất đại tình nhân.”

Vì thiên hạ, hết lòng dốc sức. Vì thê tử, dùng nửa đời còn để cùng nàng ngao du nhân gian.

CuuNhu

Mỗi khi Tân đế Tiêu Thịnh Viễn nhớ phụ mẫu, sai tìm, thì đôi phu thê đang ở một nơi xa xôi nào đó, bến nước hát, đỉnh núi ngắm trăng, hoặc giữa rừng phong đỏ như lửa.

Một đời nhân gian, một đời sơn thủy. Một đời đế vương, một đời ái tình.

Họ để truyền kỳ giấy, nhưng để truyền kỳ trong lòng

 

Loading...