Ta cố nén cơn buồn nôn, dùng sức đẩy  .
 
Hắn lập tức  kéo  , ép   n.g.ự.c .
 
Ta nghiêng đầu,  sang bên cạnh, chính là Vương Hành…
 
Không, nên gọi là Thái tử Triệu Nguyệt Hành.
 
Ánh mắt  đọng  nơi đó, trong mắt như phủ một tầng sương mỏng.
 
Ta cất  ký ức  mới tìm  trong đầu, rút cây trâm hình chim ưng,  do dự đ.â.m  n.g.ự.c Triệu Diễn Kỳ.
 
Hắn cuối cùng cũng buông  :
 
"Lan Tắc, tại  nàng   …"
 
Tay  cầm cây trâm dính m.á.u, bật  như điên:
 
"Đồ háo sắc,     hoàng hậu của ngươi,  thà c.h.ế.t cũng  !"
 
"Hoàng hậu phát điên !"
 
Thái hậu  vết m.á.u loang  n.g.ự.c Thánh thượng, giọng  gấp  sắc:
 
"Hoàng thượng! Đến nước  ,  còn  giữ nàng bên cạnh ? Nữ nhân độc ác như … hôm nay  nhất định  phế nàng!"
 
"Quân Lan Tắc, trẫm cho nàng cơ hội cuối cùng. Nàng chỉ cần nhận sai với trẫm và Thái hậu, nàng vẫn là hoàng hậu của trẫm…"
 
Triệu Diễn Kỳ rũ mắt, giọng trầm thấp.
 
Ta  nhạt:
 
"Ta sai ở ?"
 
"Sao   sai? Hoàng thượng, nàng  mới đánh thần  tàn nhẫn thế …"
 
Cơ quý phi ôm mặt sưng vù,    kể lể.
 
Ta vung nắm đ.ấ.m lên:
 
"Muốn  đánh ngươi thê thảm hơn ?"
 
Cơ quý phi hét lên, trốn  lưng Triệu Diễn Kỳ.
 
"Cổ nhân , bệnh điên  giấu  lòng , điên dại cũng  hại  vô tội.  nàng phát bệnh  càng lộ  ác tâm, điên loạn mà hại  lành! Có thể thấy nàng vốn chẳng  hạng  thiện lương. Là trẫm  lầm nàng ."
 
Triệu Diễn Kỳ nhắm mắt sâu, khi mở  thì chỉ còn  sự lạnh lẽo:
 
"Hoàng hậu đức hạnh tổn hại, mất phong thái trung cung, từ nay phế truất hậu vị, đuổi khỏi hoàng cung, vĩnh viễn    !"
 
Ta bình thản quỳ xuống tạ ơn,   rời .
 
Khi  ngang qua Thái tử Triệu Nguyệt Hành,  cài  trâm  lau sạch m.á.u  tóc,  dừng .
 
Trên đường về, tuyết rơi dày hơn.
 
Ta vén rèm xe,  bức tường thành phía  dần mờ  trong tuyết,  gió tuyết phủ lấp dần.
 
Ta  trong gió tuyết, chẳng thấy lạnh.
 
Chỉ thấy… sảng khoái.
 
12
 
Khi xe ngựa dừng  cửa phủ tướng quân thì trời  về khuya.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/do-ty-ty-vui-ve/13.html.]
 
Thế nhưng  cổng phủ tướng quân   đầy .
 
Phụ   dáng  cao lớn  ở vị trí đầu tiên,   phủ đầy tuyết trắng, từ xa   chẳng khác nào một ngọn núi tuyết sừng sững.
 
Nghe  ông   tin   phế truất  lập tức chạy suốt đêm từ doanh trại về.
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Phụ   là  chính trực, một đời cống hiến, chiến công hiển hách.
 
Ông trung thành phụng sự tiên đế,  từng  sơ suất nào.
 
Vậy mà hiện giờ   thành phế hậu...
 
Ta bước xuống xe, trong lòng bất an.
 
Khi  đến  mặt ông,  cúi đầu chờ ông trách mắng.
 
Một bàn tay rộng lớn và ấm áp nhẹ nhàng đặt lên đầu , phủi  mấy cánh tuyết.
 
Bên tai truyền đến giọng  nghẹn ngào của phụ :
 
"Về nhà là  ."
 
Trong mắt ông   lửa giận, chỉ  những tia đỏ  gió lạnh thổi .
 
Phụ  khoác áo choàng lên  , kéo  đến bên cạnh ông.
 
"Tắc Tắc, còn nhớ khi con còn nhỏ,  thích trèo lên tường xem pháo hoa bên  đường ?"
 
"Hôm nay là đêm Giao thừa, phụ   bảo quản gia chuẩn  . Ngay tại đây, phụ mẫu sẽ cùng con, xem cho  mắt."
 
Vừa dứt lời,  trời bỗng "đùng" một tiếng, một bông cúc vàng nở rộ giữa đêm tuyết, sáng rực đến chói mắt.
 
Toàn phủ tướng quân đều tụ  nơi đây, chỉ để cùng  ngắm một màn pháo hoa.
 
Tiếng  rộn ràng, ai nấy đều vui vẻ.
 
Còn những kẻ nấp trong bóng tối định xem chuyện  của , cuối cùng cũng lủi thủi rút lui.
 
Về đến phòng, Xuân Nương và Tiểu Xuân cùng  hầu hạ  tắm rửa, bôi thuốc.
 
Xuân Nương  lau vết bầm  trán ,  sụt sịt mũi.
 
Ta  :
 
"Thu Thực,    đại tỷ của    như  ?"
 
Nha đầu  gọi là Thu Thực sững  một lúc,  đó vui mừng reo lên:
 
"Tiểu thư nhớ  ! Tiểu thư nhớ  tên  là Thu Thực !"
 
Ta véo nhẹ má cô bé:
 
"Ừm. Tiểu Thu Thực, thời gian qua vất vả cho  ."
 
13
 
Một năm  khi   phế.
 
Triệu Diễn Kỳ lập Cơ Quý phi  hoàng hậu, phế Thái tử Triệu Nguyệt Hành, đổi lập nhi tử của  và Cơ hoàng hậu  Thái tử.
 
Từ đó thiên hạ đại loạn.
 
Phụ  và  trưởng của Cơ Hoàng hậu đem binh tiến  hoàng thành, mưu định lập vị ấu chủ lên ngôi.