"Ta  nguyện!"
 
Ta nhíu mày, kéo tay áo  lôi  ngoài:
 
"Tuổi còn nhỏ mà   đắn."
 
"Vậy thế nào mới gọi là  đắn?"
 
"Tự nhiên là tam thư lục lễ, để thiên hạ  ngươi là phu quân của , chứ   cái  phận sủng nam  thấy ánh mặt trời ."
 
Triệu Nguyệt Hành đột nhiên dừng bước, xoay  nắm chặt cổ tay .
 
Ta   đầu, liền rơi  ánh mắt đầy ý  của .
 
"Tỷ tỷ, nàng  thật ?"
 
"Ta nghiêm túc. Đến lúc đó  đủ tam thư lục lễ, rượu hợp cẩn, tóc vấn thừng, bái thiên địa, thiếu một cái cũng  ."
 
Triệu Nguyệt Hành ngẩn  một lúc,  bất ngờ nhẹ nhàng ôm lấy  từ phía :
 
"Không . Những thứ đó phiền phức quá. Ta sợ nàng đổi ý. Hay là… giờ nàng cho  một miếng bánh, hoặc một viên kẹo. Tối nay   về nhà cùng nàng."
 
"Khụ…"
 
Ta thúc cùi chỏ   :
 
"Phụ   vẫn đang  đấy!"
 
15
 
Sau ,   tiếp quản giang sơn Triệu gia.
 
Ngược  tiếp quản một tiệm bánh ở phía đông thành.
 
Sau khi thành  với Triệu Nguyệt Hành,  bận suốt ngày đêm.
 
Ban ngày  vất vả nhào bột.
 
Ban đêm… cũng vất vả nhào bột.
 
Nam nhân trẻ tuổi,   sức lực  dùng hết.
 
"Sao  cảm thấy, mỗi  ngươi đều coi  là bánh thỏ con? Cố ý chấm đỏ khắp  ?"
 
"Là tỷ tỷ bắt đầu  mà, tỷ quên  ?"
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/do-ty-ty-vui-ve/16.html.]
Triệu Nguyệt Hành ôm lấy , đầu ngón tay chơi đùa mấy lọn tóc dính mồ hôi của .
 
"Năm đó, tỷ bất ngờ nâng mặt  lên  áp sát . Ta còn tưởng tỷ  ăn  đấy."
 
Ta sững  một lúc:
 
"Chẳng lẽ ngươi là thiếu niên cắn bánh thỏ con của  năm xưa?"
 
"Cuối cùng cũng nhớ  ."
 
"Hôm đó  mang bánh đến xin  ngươi, ngươi còn   thích ăn."
 
Hắn tủi  dựa đầu lên vai :
 
"Khẩu vị lúc lớn sẽ  đổi mà, hồi đó  thích ăn lắm…"
 
Ta đưa tay vuốt má ,   nắm lấy cổ tay , đặt lên n.g.ự.c .
 
"Vậy ngươi  xem, giờ ngươi thích ăn gì,  sẽ  cho ngươi."
 
Tay  run lên.
 
Xong ,   chọc trúng  .
 
Xem  đêm nay   đánh trận suốt đêm …
 
Trong tiếng nến cháy tí tách rơi xuống, lẫn tiếng thở gấp khàn khàn của :
 
"Năm xưa tỷ coi  là bánh, cắn một miếng. Giờ tỷ  chịu trách nhiệm với …"
 
"Được,  chịu trách nhiệm."
 
"Vậy tỷ  xem,  là ngọt  là mặn?"
 
"Mặn… , là ngọt…"
 
Triệu Nguyệt Hành thở dốc,  nhịn  hôn  đầy xúc động:
 
"Nàng cũng là ngọt."
 
(Toàn văn )