"Thu Thực,    cẩn thận hơn khi  chuyện. Gặp  thì gọi mẫu , tuyệt đối đừng gọi là tỷ tỷ nữa."
 
" mà Tiểu Xuân tỷ tỷ… rốt cuộc    là tỷ. Nhiều chuyện chỉ  tỷ và nhị tiểu thư mới  rõ. Ta…   sợ một ngày nào đó sẽ lộ tẩy."
 
"Đừng sợ. Tiểu thư là   xinh   lương thiện,  bao giờ trừng phạt  hầu. Cho dù hiện tại   mất trí nhớ…"
 
Thu Thực chắp tay vái trời:
 
"Ừm. Mong nhị tiểu thư sớm hồi phục trí nhớ."
 
 Xuân Nương  :
 
"Tiểu thư nếu  thể sống  một , mãi mãi giữ  tâm thái mười lăm tuổi, mỗi ngày đều vui vẻ, như  cũng  ."
 
Thu Thực  hiểu,  bà đầy nghi hoặc.
 
Xuân Nương vỗ nhẹ lên đầu nàng:
 
"Tóm , chỉ cần tiểu thư  nhớ  chuyện xưa, ngươi cứ tiếp tục   ở bên nàng, cùng nàng ăn uống vui chơi."
 
Thu Thực  hỏi thêm, gật đầu thật mạnh:
 
"Tiểu Xuân tỷ tỷ yên tâm. Ta sẽ khiến tiểu thư mỗi ngày đều vui vẻ."
 
"Ừm.   một chuyện nhất định  nhắc ngươi."
 
Xuân Nương bỗng trở nên nghiêm túc:
 
"Lần  nếu gặp  vị công tử áo trắng hôm nay, tuyệt đối    năng tùy tiện. Dù chỉ một lời lỡ miệng cũng  . Nếu xảy  chuyện gì,  bộ phủ Tướng quân đều  giữ  mạng."
 
"Gì cơ?"
 
Thu Thực sợ đến mềm cả chân, vội bám lấy cây cột bên cạnh hành lang.
 
"Tiểu thư… tiểu thư   là nội thị bên cạnh hoàng thượng. Nội thị  thể  quyền lực lớn như  …"
 
Tiểu Xuân lắc đầu, hạ giọng :
 
"Hắn là chất tử của hoàng thượng, Triệu Nguyệt Hành, con của đường  hoàng thượng. Hoàng thượng và tiểu thư vẫn  viên phòng, cũng   con nối dõi. Hai năm  vì áp lực từ Thái hậu mới nhận   dưỡng tử."
 
Lúc , Thu Thực     vững nổi nữa.
 
"Phịch" một tiếng, nàng quỳ sụp xuống đất:
 
"Hắn…   chính là Thái tử điện hạ? Hỏng  hỏng , loạn cả ."
 
Tiểu Xuân hỏi:
 
"Gì mà loạn cả ?"
 
Thu Thực lo đến phát :
 
"Tiểu thư khi nãy còn trò chuyện với điện hạ  vui vẻ, còn gọi  là ca ca. Điện hạ thì khi thì gọi tiểu thư là tiên nữ tỷ tỷ, khi  gọi là  . Tỷ  xem, thế   là loạn hết cả ?"
 
"Nói bậy. Thái tử bình thường vấn an tiểu thư đều  gọi là mẫu hậu mà…"
 
Tiểu Xuân hít sâu một  lạnh. 
 
Sau khi nghĩ kỹ, nàng khẽ vỗ n.g.ự.c:
 
"Tiểu thư  mất trí nhớ, trong lòng chỉ thấy  vẫn là cô nương mười lăm tuổi. Mà Thái tử năm nay mới mười tám, trong mắt tiểu thư đương nhiên là ca ca . Thái tử nhất định là quá hiếu thuận với tiểu thư,   khiến nàng  kích động nên mới chiều theo mà gọi ."
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Thu Thực gật đầu liên tục:
 
"Phải, . Chắc chắn là như ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/do-ty-ty-vui-ve/7.html.]
 
Tiểu Xuân vẫn  lo lắng:
 
"Vậy hai  họ ngoài uống ,   chuyện gì khác ?"
 
Thu Thực suýt nữa  quỳ xuống  nữa:
 
"Có  chuyện khác."
 
"Thơ từ? Bình phẩm?"
 
"Không . Họ hẹn   trốn  ngoài cùng  ăn điểm tâm, xem hát, cưỡi ngựa…"
 
Thu Thực dụi dụi đôi mắt đỏ bừng:
 
"Tiểu Xuân tỷ tỷ,   tỷ  tiểu thư chỉ thích cầm kỳ thi họa, suốt ngày   khỏi cửa ?"
 
Xuân Nương bất đắc dĩ thở dài:
 
"Haizz, đó là  khi  cung. Lúc còn nhỏ, tiểu thư hoạt bát đáng yêu lắm, nào là cưỡi ngựa b.ắ.n tên, trèo tường lấy trứng chim, chuyện gì nàng cũng dám  hết."
 
7
 
Một tuần , cùng địa điểm, cùng thời điểm,   gặp vị đại nhân nội thị .
 
Hắn vẫn xách theo một hộp thức ăn.
 
Chỉ là hôm nay thu cao khí sảng,   che dù.
 
Ánh nắng rọi xuống bộ áo xanh thẫm, càng khiến làn da  trắng hơn, môi cũng càng thêm đỏ mọng.
 
Từ xa  ,  như điểm màu duy nhất trong bức tranh thủy mặc đen trắng.
 
Hắn  khom  hành lễ với :
 
“Thần tham kiến Quân tiểu thư.”
 
Ta bước đến  mặt :
 
“Hôm nay   gọi  là tỷ tỷ nữa?”
 
Hắn vội vàng cúi đầu, giọng dịu dàng gọi một tiếng:
 
“Tỷ tỷ.”
 
Ta cũng học theo dáng vẻ của , khom  xuống hỏi:
 
“ , ca ca. Lần   quên hỏi,  tên gì?”
 
Hắn cúi mắt  , yết hầu nhẹ nhàng động đậy:
 
“Vương Hành.”
 
“Vương Hành? Thì  họ Vương. Hành là chữ nào trong hành?”
 
“Là hành  chỉ định. Cũng là hành của ‘thần cũng  thể hành động’.”
 
“…”
 
Ta che miệng  ,    ba bước  bật  thành tiếng.
 
Vương Hành theo  , mỉm  :
 
“Thần từ nhỏ gia cảnh nghèo khó,    nhiều sách, khiến tiểu thư chê  .”