“Nhắm mắt ,” Ngón tay  dò  khe môi , “Há miệng .”
Rõ ràng, nhận thức của  và Giang Thính Tuyết về việc “hôn môi”  chút khác biệt.
Hàng mi  bất an run rẩy: “Tại   há miệng, ngươi    chỉ hôn một cái ?”
 
Ta  giải thích “một cái”  là chỉ hành động,   thời gian.
Bởi vì nhân lúc  há miệng  chuyện,  trực tiếp cúi đầu hôn sâu .
Ta dùng hành động để giải thích cho , tại  cần  há miệng.
“Ưm...  ...”
 
Khóe môi Giang Thính Tuyết thoát  một tiếng r/ên khẽ, nhưng  nhanh,   còn sức lực để ngăn cản  nữa.
Phát hiện đầu lưỡi  còn mẫn cảm hơn cả mắt,  ghì cổ  , chậm rãi l/iếm m/út một lát.
 
Cho đến khi Giang Thính Tuyết thở dốc, hé môi để hít thở, lưỡi  duỗi  một đoạn ngắn, đôi mắt tan rã,  mới đại phát từ bi buông tha .
Một nụ hôn kết thúc, Giang Thính Tuyết  ngửa   , hồi lâu  thể  hồn .
 
Ngay cả  cũng  chút mơ màng.
Ma tộc  thể nuốt chửng sức mạnh thông qua tiếp x/úc d/a th/ịt, nhưng thật sự  “ăn”, vẫn cần  trao đổi dịch thể với đối phương.
Có thể  cho đến bây giờ,  mới   đầu “thưởng thức” hương vị của Giang Thính Tuyết.
 
Ta theo bản năng sờ lên đôi môi còn vương  ấm của , nheo mắt  hồi vị cảm giác thỏa mãn  xa lạ  mới mẻ .
Còn Giang Thính Tuyết, kẻ   lấy  sạch sẽ q/uỷ khí trong cơ thể. Hắn thậm chí còn phục  hồi tỉnh táo nhanh hơn . editor: bemeobosua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doa-hoa-tren-nui-cao-lay-than-nuoi-nu-ma-ton/chuong-11.html.]
 
Nhớ  phản ứng non nớt nhưng phóng túng   của , Giang Thính Tuyết  hổ tột cùng, gần như   mở mắt đối diện với hiện thực.
 nhận    im lặng hồi lâu,  vẫn hạ tay đang che mặt xuống, căng thẳng  về phía :
“Tạ Vân Trừng,  ngươi   gì...”
 
 ngay khoảnh khắc  mở mắt.
Giang Thính Tuyết sững sờ   đang lười biếng  nghiêng   .
Một tay  sờ lên khóe mắt , tay  chần chừ, nhưng   chút sai lệch mà sờ lên má .
“...Tạ Vân Trừng?”
 
Ta   gọi hai tiếng, giật   hồn, má kề bên lòng bàn tay  theo bản năng cọ cọ hai cái:
“Hửm? Gọi   gì?”
Giang Thính Tuyết lập tức rụt tay  như  bỏng.
 
Hắn s/iết c/hặt l/òng bàn tay , giọng  hiếm hoi đầy hoang mang và lúng túng, nhưng ánh mắt   rời khỏi mặt  một giây.
Khi đối diện với đôi mắt phượng sáng ngời,  thần,  mới muộn màng nhận  —
“Ngươi  rõ  ?!”
 
Giọng của Giang Thính Tuyết gần như vang lên cùng lúc với .
   : “Tạ Vân Trừng, thì  mặt ngươi thế ... Dễ thương quá.”