Giang Thính Tuyết  gần như   nên lời.
Vị kiếm tôn keo kiệt   chỉ bảo, nhưng trí nhớ của  khá ,  nhanh  nhớ  những chiêu kiếm  từng học thuộc  đây.
 
Những ngón tay linh hoạt lên xuống,  biểu diễn  những gì   học nhiều năm ,  khiêm tốn thỉnh giáo:
“Ngài thấy ? Nhìn ngài k/ích đ/ộng thế , chắc  dùng kiếm  tệ nhỉ?”
 
Giang Thính Tuyết n/ắm c/hặt c/ánh tay , thở dốc đầy  nóng:
“Ngón cái… buông ngón cái …  …”
“Ngươi chủ động trêu chọc ,   là  kêu    ,” Ta thổi khí  tai , khẽ d/ụ d/ỗ, “Muốn  buông tay  ? Vậy thì ngươi hãy cầu xin , cầu xin  cho ngươi sung sướng.”
 
Giang Thính Tuyết ưỡn  dán sát   hơn, ôm lấy   ngừng cọ xát, cầu xin một cách mơ hồ:
“Cầu xin ngươi, Vân Trừng, cầu xin ngươi cho  sung sướng.”
Ta hài lòng buông tay, đầu lưỡi l/iếm  giọt nước mắt nơi đuôi mắt :
“Nhớ lấy lời ngươi ,  đời  chỉ   mới  thể khiến ngươi sung sướng, ngươi chỉ  thể thuộc về .”
 
Giang Thính Tuyết đôi mắt thất thần,  sự run rẩy gần như co giật, lặp :
“Ta chỉ thuộc về Vân Trừng.”
 
18.
 
Sau khi nếm thử nước mắt của Giang Thính Tuyết một .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doa-hoa-tren-nui-cao-lay-than-nuoi-nu-ma-ton/chuong-17.html.]
Ta như mở  một cánh cửa đến thế giới mới.
Vị chua chua ngọt ngọt, ngon tuyệt.
Hơn nữa, vẻ mặt  khi  chịu nổi k/ích t/hích mà rơi lệ, cũng là một sự hưởng thụ về mặt thị giác.
 
Thế là  bắt đầu tìm  cách để  Giang Thính Tuyết   giường.
Giang Thính Tuyết rõ ràng  nhận  thú vui b/ệnh h/oạn của ,  cũng  thử khuyên can.
  chỉ  một câu: “Ngươi  lên thật , khiến   thôi   hôn ngươi.”
Hắn từ đó về   còn từ chối  nữa.
 
Cảm giác như   nắm  cách sử dụng Giang Thính Tuyết đúng đắn .
Trong  thời gian  đó, mỗi ngày  đều  đồ ăn vặt giải thèm.
Tuy vẫn  thể ăn bữa chính, nhưng cảm giác mỹ nhân trong lòng, miệng cũng   rảnh rỗi, quả thực hạnh phúc  gì sánh bằng.
Trong phút chốc,  thậm chí còn cảm thấy   đạt đến đỉnh cao của cuộc đời Ma tộc.
Thế nhưng   vui mừng quá sớm, quên mất  đời còn  từ “vui quá hóa buồn”.
Ngay lúc  ỷ  Giang Thính Tuyết dễ dỗ dễ l/ừa, ngày nào cũng kéo   trêu chọc, thì một vị khách  mời mà đến  gõ cửa tư dinh của .
“Xin ,  phiền một chút.”
Phụ thần của , phó thủ tướng của Ma giới Thương Ngọc, đang  n/gược sáng ở cửa.
Trên mặt  mỉm , nhưng luồng khí lạnh phía  lưng  như  thực.
 
“Bệ hạ,  xin  vì   gián đoạn lúc ngài đang vui vẻ.  ngài  nhớ,  vẫn còn việc công  xử lý ?”
“Đẩy tất cả công việc cho chúng thần, bản   trốn trong nhà chơi nam sủng… Bệ hạ,    ngứa tay   bản kiểm điểm  ?”