Mạc Thiên Liêu ngơ ngác. Bàn cào? Sư tôn  gì ? Chẳng lẽ y  ngốc? Hay đây là cách chào đón đồ  mới của Ốc Vân Tông? Hắn lắc đầu, cố gắng xua  những suy nghĩ kỳ lạ. Dù  thì,  cũng   một sư tôn, và một nơi để bắt đầu cuộc sống mới. Cuộc sống tìm mèo!
Sau buổi bái sư, Mạc Thiên Liêu  Thanh Đồng chân nhân dẫn về chỗ ở của y. Đó là một ngôi nhà gỗ nhỏ  sâu trong rừng trúc, thanh tĩnh và yên bình. Khung cảnh hữu tình, chim hót líu lo, suối reo róc rách,  thích hợp để… nướng cá cho mèo!
Mạc Thiên Liêu ban đầu  nghiêm túc trong việc tầm sư học đạo. Hắn nghĩ rằng với kiến thức uyên bác của Thanh Đồng chân nhân,  sẽ học  nhiều điều bổ ích cho việc tu luyện và khôi phục tu vi. Tuy nhiên, những cuốn sách mà sư tôn đưa cho  … kỳ lạ đến khó tin.
"Đồ nhi, hôm nay con hãy học cách nhóm lửa cho đúng cách." Thanh Đồng chân nhân   ghế đá, tao nhã nhấp một ngụm , chỉ  một cuốn sách cũ kỹ  tựa đề "Cẩm Nang Nướng Cá Đại Toàn".
Mạc Thiên Liêu trợn mắt há hốc mồm. Nhóm lửa? Nướng cá? Đây là cái quái gì? Hắn là đại sư luyện khí,   là đầu bếp! Hắn là   từng luyện  vô  tiên khí pháp bảo, chứ   là  chuyên nướng cá!
"Sư tôn… đây là…" Mạc Thiên Liêu ngập ngừng hỏi.
"Là bài học cơ bản nhất." Thanh Đồng chân nhân đáp, giọng điệu bình thản như   chuyện gì. "Không  nhóm lửa thì   nướng cá? Không  nướng cá thì   thu hút  linh thú?"
Linh thú? A, linh thú! Mạc Thiên Liêu chợt hiểu . Có lẽ sư tôn   học cách nướng cá để dụ dỗ linh thú,  đó thuần phục chúng để  trợ thủ cho việc tu luyện.  , chắc chắn là như thế! Hắn là một kẻ cuồng mèo, việc dụ dỗ linh thú cũng là một cách để  tìm kiếm mèo con. Có lẽ mèo con của   trở thành một linh thú nào đó !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doan-thien-ton-gia-meo-con-cho-nguoi/chuong-3.html.]
Nghĩ đến đây, Mạc Thiên Liêu gật gù. "Đồ nhi  hiểu! Cảm ơn sư tôn  chỉ dạy!"
Thế là, Mạc Thiên Liêu, đại sư luyện khí ma đạo kiêm thần mộc Bất Tẫn, bắt đầu hành trình học cách… nướng cá. Hắn mang theo cuốn "Cẩm Nang Nướng Cá Đại Toàn" và một đống dụng cụ nướng cá do sư tôn cung cấp,   rừng sâu.
Trong khi Mạc Thiên Liêu đang loay hoay với đống củi khô và mồi lửa, một tiếng "meo meo" quen thuộc chợt vang lên từ phía  bụi cây. Tim Mạc Thiên Liêu đập thình thịch. Giọng  … quá đỗi  thương!
Hắn  phắt . Từ trong bụi cây, một bé mèo trắng nhỏ nhắn, bộ lông mềm mượt như tuyết, đôi mắt xanh biếc lấp lánh như ngọc bích, đang bước . Nó điềm nhiên tiến đến gần Mạc Thiên Liêu, dụi đầu  chân ,  cất tiếng "meo meo" đòi vuốt ve.
Mạc Thiên Liêu  hình. Mèo con! Mèo con của ! Vẫn còn sống! Vẫn khỏe mạnh! Vẫn xinh  như ngày nào! Hắn quỳ xuống, nhẹ nhàng ôm lấy bé mèo  lòng. Mùi hương quen thuộc, cảm giác mềm mại quen thuộc, tất cả đều khiến Mạc Thiên Liêu như vỡ òa trong hạnh phúc.
"Mèo con! Em vẫn ở đây!" Hắn thì thầm, giọng  nghẹn ngào. "May quá! May quá em vẫn còn sống!"
Bé mèo nhỏ dụi dụi đầu  n.g.ự.c , cất tiếng "meo meo" như đang đáp lời. Mạc Thiên Liêu cứ ngỡ rằng bé mèo   ai đó trong Ốc Vân Tông nuôi nấng, nên vẫn còn nhớ . Hạnh phúc đến quá đỗi bất ngờ, khiến  quên bẵng   chuyện xung quanh. Chuyện báo thù, chuyện tu luyện, chuyện sư tôn… tất cả đều lu mờ  sự hiện diện của bé mèo nhỏ.
Từ ngày hôm đó, cuộc sống của Mạc Thiên Liêu    đổi. Mỗi ngày,  đều mang bé mèo  rừng, học cách nướng cá theo lời sư tôn dạy. Và mỗi   nướng cá, bé mèo   cạnh, kiên nhẫn chờ đợi. Cá nướng xong,  sẽ xé từng miếng nhỏ, cẩn thận đút cho bé mèo ăn. Cảnh tượng một đại sư luyện khí ma đạo kiếp , giờ đây đang tận tụy nướng cá cho mèo, nếu  giới tu chân  thấy, chắc chắn sẽ khiến họ cằm rớt tận đất.