Đoàn trưởng Lục ! Hôn nhân mỹ mãn ! - 256

Cập nhật lúc: 2025-08-26 11:25:07
Lượt xem: 310

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Dương Niệm Niệm bí hiểm , "Việc là thật giả, lát nữa sẽ rõ."

Lục Nhược Linh cuối cùng cũng hồn cú sốc, hai mắt tròn xoe, ngưỡng mộ chị dâu.

"Chị dâu hai ơi, chị giỏi quá! Bố , chắc mừng phát , mấy ngày liền ngủ mất thôi! Bố thích con dâu sinh viên ."

"Con cũng thích thím là sinh viên lắm!" An An thêm lời, nịnh nọt.

Dương Niệm Niệm tủm tỉm cất tấm giấy báo trúng tuyển , "Để chị nấu món gì ngon ngon để chúng cùng chúc mừng nhé."

"Ôi... em uống cốc nước , khát khô cổ ."

Lục Nhược Linh khỏi nhà đầy ba giây, hoảng hốt chạy ngược , vẻ mặt thất thần.

"Chị dâu hai ơi, thôi ! Mấy quân tẩu  ban nãy kéo đến đầy sân , họ đến gây chuyện đây?"

Ánh mắt Dương Niệm Niệm chợt lóe, cô bình tĩnh đáp, "Để chị xem ."

bước khỏi phòng, cả đám phụ nữ ùa nhà chính, mỗi đều mở to mắt, dán chặt cô.

"Niệm Niệm, em xem giấy báo trúng tuyển ? An An đúng ? Em thi đỗ đại học thật hả?"

Dương Niệm Niệm khẽ thở dài một tiếng, vẻ mặt đầy vẻ thất vọng.

Vu Hồng Lệ sốt ruột hỏi ngay, "Rớt ?"

Dù tỏ lo lắng, giọng của bà đầy vẻ hả hê, vui sướng khi khác gặp chuyện chẳng lành.

An An nghển cổ, lớn tiếng cãi, "Thím con đỗ , còn đỗ cả...".

Vu Hồng Lệ cắt ngang lời thằng bé, mỉa mai, "Thím cháu mà đỗ thật, thì vẻ mặt ?"

Thấy Vu Hồng Lệ tin, An An tức đến đỏ mặt tía tai, "Thím của cháu đỗ thật mà!".

Vu Hồng Lệ thèm để ý đến thằng bé, trực tiếp hỏi Dương Niệm Niệm, "Niệm Niệm, tóm là em đỗ ?"

chắc Niệm Niệm thể đỗ, nếu , chẳng vẻ mặt . Bà chỉ chờ cô tự miệng thú nhận để chạy báo tin cho Đinh Lan Anh.

Các quân tẩu khác cũng háo hức chằm chằm Dương Niệm Niệm. Mặc dù ai cũng nghĩ cô đỗ , nhưng thì vẫn cứ thấp thỏm. Dương Niệm Niệm giống những khác, dường như chuyện gì xảy với cô cũng gì là lạ.

Dương Niệm Niệm khẩy trong lòng. Vu Hồng Lệ mặt dày thật đấy, cách đây lâu mới cãi với cô, giờ như chuyện gì mà đến xem náo nhiệt. Người thường chắc chắn như .

Trong ánh mắt mong chờ của Vu Hồng Lệ, cô thở dài một tiếng, vẻ mặt buồn bã đáp, "Đỗ ..."

Nụ môi Vu Hồng Lệ chợt tắt ngúm, "Không đỗ ? Không đỗ cũng , sang năm thi...".

Nói đến giữa chừng, bà như sực nhớ điều gì, bỗng nhiên trợn tròn mắt, "Cậu... gì cơ?".

Một quân tẩu cạnh ngơ ngác , "... hình như Niệm Niệm là đỗ ?".

"Làm... mà đỗ ?" Vu Hồng Lệ chỉ lo sốc, buột miệng suy nghĩ thật.

Dương Niệm Niệm như ả, "Chị Vu, em đỗ đại học, chị vui hả?"

Vu Hồng Lệ cứng đờ khóe miệng, ánh mắt lảng tránh dám đối diện với cô, "Không... , thế nãy cô thở dài?".

Dương Niệm Niệm nhún vai, ánh mắt thẳng thắn Vương Hồng Lệ, "Em cứ nghĩ sẽ đỗ trong top ba thành phố, ai dè chỉ xếp thứ năm. Em hài lòng với kết quả cho lắm."

Mọi sững sờ, vẻ mặt miễn bàn bao nhiêu kinh ngạc.

"Trời ơi! Đỗ thứ năm thành phố mà còn hài lòng???"

"Niệm Niệm, cô... cô chắc là Văn Khúc Tinh giáng trần ! Sao mà giỏi thế !"

Đầu óc kiểu gì ?

Trời ạ!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doan-truong-luc-hon-nhan-my-man/256.html.]

Cái cô Dương Niệm Niệm quả nhiên thường. Xinh thì đành, còn cái đầu thông minh như .

Trước đây, cứ nghĩ Dương Niệm Niệm chỉ là cái bình hoa, dựa nhan sắc mà mê hoặc Lục đoàn trưởng. Giờ mới vỡ lẽ, hóa tài năng thật sự. Điều , các chị vợ lính ở đây gộp cũng thể sánh bằng.

Trước là ghen tị, là coi thường, giờ đây từ tận đáy lòng mà kính phục Dương Niệm Niệm.

Thời đại , sinh viên giá lắm, ai cũng ngưỡng mộ học thức. Trong làng mà ai đỗ đại học là cả làng nở mày nở mặt. Mọi sinh viên bằng con mắt nể trọng.

Vu Hồng Lệ tin, "Cô  kỹ ? Có nhầm ? Cô xem , coi chừng nhầm lẫn thì hổ đấy."

Không đợi Dương Niệm Niệm lên tiếng, một quân tẩu bênh vực cô, "Chuyện Niệm Niệm nhầm ? Hèn chi thằng An An cứ la hét ầm ĩ là Niệm Niệm đỗ đại học. Chắc là ba nó xem giấy báo trúng tuyển cho thằng bé."

Các quân tẩu khác cũng sực tỉnh, thi khen ngợi.

"Chời má ơi, Niệm Niệm, cô giỏi quá! Cô cho cả khu gia đình quân nhân của nở mày nở mặt!"

"Thứ năm thành phố, thế là cô sẽ học Kinh Đại, đúng ?"

"Niệm Niệm, cô chính là tấm gương sáng của cả khu , ai cũng học tập ."

Đỗ Kinh Đại, rồng thì cũng thành phượng. Lục Thời Thâm giỏi, Dương Niệm Niệm cũng kém, hai vợ chồng cùng cố gắng thì chắc chắn sẽ càng xuất chúng hơn nữa. Kẻ nào đầu óc vấn đề mới tiếp tục so đo với Dương Niệm Niệm.

Vu Hồng Lệ thấy đều nịnh bợ Dương Niệm Niệm, đầu óc bà cũng xoay chuyển nhanh chóng. Chính ủy Trương và chủ nhiệm Đinh tuổi cao, cả đời cũng chỉ thể chính ủy và chủ nhiệm thôi. Lục Thời Thâm và Dương Niệm Niệm thì khác, tiền đồ rộng mở, bà thể tiếp tục lầm lỡ, cho dù nịnh bợ thì cũng đừng nên đắc tội với Niệm Niệm nữa.

Nghĩ đến đây, bà mặt dày nịnh hót, "Niệm Niệm, chúc mừng, chúc mừng nhé! Thế... cái cờ thưởng của chủ nhiệm Đinh , cô lấy ?"

Dương Niệm Niệm mỉm , trả lời các quân tẩu. Cô hề ngạc nhiên phản ứng . Con vốn dĩ là thế, thấy khác hơn sẽ ghen tị, đố kỵ, nhưng khi bỏ xa , đỉnh cao, sự ghen tị sẽ chuyển thành kính nể và e dè. Điều giống như việc nhân viên sẽ ghen tị với ông chủ giàu , nhưng ghen tị với đồng nghiệp lương cao hơn .

Nghe Vu Hồng Lệ hỏi, cô gật đầu một cách điềm nhiên, hề tỏ kiêu ngạo.

, chủ nhiệm Đinh hai ngày nay khỏe ? Tối nay sẽ qua nhà cảm ơn."

VuHồng Lệ kéo khóe miệng, "Cô  xe lửa từ quê chắc cũng mệt , cứ nghỉ ngơi ! phiền nữa."

Nói xong, bà vội vã rời khỏi sân, thẳng tiến đến nhà Đinh Lan Anh. Vừa đến cổng lớn tiếng gọi.

"Chủ nhiệm Đinh ơi, chủ nhiệm Đinh..."

Đinh Lan Anh đang gọt táo cho con gái trong sân, thấy vẻ hớt hải của Vu Hồng Lệ thì cau mày, "Có chuyện gì mà hốt hoảng thế?"

Vu Hồng Lệ chạy đến thở hổn hển, nuốt nước bọt, vỗ đùi , "Chủ nhiệm Đinh, vợ của đoàn trưởng Lục đỗ đại học !"

Trương Vũ Đình đang cúi đầu sách y học, bỗng ngẩng đầu lên, "Thật hả?".

Đinh Lan Anh liếc con gái, "Người đỗ đại học, con mừng cái gì?"

Trương Vũ Đình ấp úng giải thích, "Con... con chỉ ngạc nhiên thôi."

Đinh Lan Anh chế nhạo, "Lời trẻ con vớ vẩn, gì mà tin?".

Sáng nay bà chuyện Dương Niệm Niệm đỗ đại học, nhưng chẳng thèm để ý. Trẻ con năng linh tinh, chỉ kẻ ngốc mới tin.

"Không trẻ con vớ vẩn ." Vu Hồng Lệ sốt ruột giải thích, "Là Dương Niệm Niệm tự miệng khi xem giấy báo trúng tuyển ."

Đinh Lan Anh vẫn tin Dương Niệm Niệm thể đỗ, cau mày hỏi, "Cô thấy giấy báo ?"

"Em chữ , cũng ." Vu Hồng Lệ ngượng nghịu .

"Cô còn tận mắt thấy thì đến đây ầm ĩ cái gì?" Đinh Lan Anh hỏi gặng.

Vu Hồng Lệ đến khô cả miệng, "Nhiều quân tẩu ở đó thấy mà, cô chắc dám mặt nhiều như dối chứ?"

Đinh Lan Anh gì, nhưng sắc mặt ngày càng u ám. Bà cũng chẳng còn tâm trí gọt táo, ném con d.a.o xuống bàn một cách nặng nề.

Vu Hồng Lệ thầm liếc mắt, thấy quả táo Đinh Lan Anh đang gọt dở cứ như bỏ  thì thầm nghĩ thật lãng phí. Mùi táo thơm lừng khiến bà thèm rỏ dãi đây .

 

 

Loading...