Đoạn Tuyệt Quan Hệ - Ta Dựa Vào Trồng Trọt Mà Phát Tài - Chương 109: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-19 09:22:49
Lượt xem: 34

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Kẽ Răng Ngươi Rộng Nhất

“A Phù, thật lợi hại, gà còn thể chế biến hương vị ?” Lan Hoa ở ngoài cửa phát một tiếng kêu kinh ngạc.

Khương Phù lắc đầu, gọi hai bước . Những đều sợ học “bí phương” của nàng, mỗi nàng gì, đến đoạn then chốt là họ đều tránh . Cả nhà đều như .

Hai bước , Khương Phù xé hai miếng thịt gà da, đưa cho mỗi một miếng.

“Cái ngon đến thế!” Lan Hoa kinh hô một tiếng. Nàng từng nha trong nhà viên ngoại, ăn uống cũng đến nỗi tệ, còn viên ngoại nạp , cũng từng nếm qua vài món ngon vật lạ.

món thịt gà mỹ vị đến nhường thì nàng từng nếm thử, càng lúc càng thấy Khương Phù thật lợi hại. Đây còn là Khương Phù mà nàng quen ?

Hà Miêu ăn xong một miếng còn ngừng l.i.ế.m mép, dáng vẻ tham ăn còn sự trầm tĩnh như thường ngày. Khương Phù , chia thêm cho hai hai miếng, còn thì chia cho bọn trẻ trong nhà.

Mấy đứa trẻ ăn ngấu nghiến như hổ đói. Khương Kỳ coi như là ăn uống còn t.ử tế nhất, còn Khương Dao, Khương Nguyệt, Khương Lộ ba chị em thì ăn đến mức mặt mày đều dính đầy dầu mỡ.

Nghe Khương Phù còn nướng thêm một con gà nữa, bọn trẻ còn tâm trí thêu thùa, cứ chờ háo hức cửa nhà bếp.

Khương Phù khỏi bật , món Gà Da Giòn Sốt Mật ưa chuộng đến , lẽ là vì hương vị hề phổ biến. Xem , nàng cần nhiều hương vị đặc biệt hơn nữa.

Cứ như , nàng ăn buôn bán cũng sẽ sức cạnh tranh lớn, đúng ?

Quả nhiên, ngay cả khi cả nhà dùng cơm tối tại nhà xưởng, khi về nhà đối diện với con gà vẫn khó mà kiềm chế, chỉ hai ba miếng biến thành một đống xương gà.

Trương thị húp híp xương gà trong tay, ngừng cảm thán: “Gà ngon thì ngon thật, chỉ là nhỏ quá, nếu nuôi lớn thêm chút nữa thì thật tuyệt.”

Khương Phù : “Chính là kích cỡ ăn mới mềm thịt, nếu lớn hơn chút nữa thì thịt sẽ dai, ăn còn ngon như nữa .”

“Nương, hơn nửa con gà đều nương ăn hết cả , nương còn chê đủ, con chỉ tranh một miếng da gà, còn chẳng đủ để lọt kẽ răng nữa…” Khương Mậu ấm ức .

Kết quả, đón nhận một cái tát của Khương lão cha: “Ăn cái gì mà ăn! Đã là cha của đám trẻ , còn tranh ăn với . là kẽ răng của ngươi rộng nhất.”

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Khương Mậu lập tức bịt miệng , cha a, quả thực là quá mức che chở cho thê tử…

Cả nhà cũng trở về phòng nghỉ ngơi, ngay cả trong mơ cũng ngửi thấy mùi thơm của món Gà Da Giòn Sốt Mật.

Khương Phù trong đầu ngừng suy tính chuyện ăn, trằn trọc mãi mà ngủ . Nàng luôn cái tật , càng về đêm càng thích suy nghĩ chuyện, kết quả càng nghĩ càng tỉnh táo.

Xuân gieo hạt, thu hoạch mùa thu, thời điểm nào bận rộn hơn hai mùa .

Khương Phù mở mắt chờ đợi trời sáng, mãi đến khi gà trống gáy vang, nàng mới bật dậy nhanh nhẹn như cá chép hóa rồng.

Hôm nay nàng Sa T.ử Lĩnh một chuyến. Khoai lang ươm giống cũng hơn nửa tháng , nàng rõ tình hình phát triển .

Đậu nành, lạc (đậu phộng) những thứ thì xuân, hạ, thu đều thể gieo trồng, ngược cần vội vã như .

Đặc biệt lạc là loài cây ưa ấm áp, đợi trời ấm hơn một chút nữa thì trồng sẽ thích hợp hơn. Bằng , hạt giống lạc thời đắt đỏ như , nếu trồng thì tiền bạc bỏ coi như đổ sông đổ biển.

Tuy nhiên, việc đồng áng nàng chỉ hồi còn nhỏ, cụ thể trồng trọt gần như quên sạch. Huống hồ khí hậu thời cũng sự khác biệt so với thời hiện đại, nàng vẫn hỏi thêm những kinh nghiệm ruộng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doan-tuyet-quan-he-ta-dua-vao-trong-trot-ma-phat-tai/chuong-109.html.]

Khương Phù từ sáng sớm dẫn theo Chu Bách và Hà Miêu đến Sa T.ử Lĩnh. Đây là đội hình tiêu chuẩn mỗi khi nàng ngoài. Chu Bách lái xe, võ công, bên cạnh Khương Phù an tâm hơn nhiều.

Tuy nhiên, Chu Bách dù cũng là nam nhân trưởng thành. Vì , Hà Miêu là nhất định mang theo, một là để giữ thể diện và tuân thủ lễ nghi nam nữ đại phòng, hai là để hai cơ hội tiếp xúc nhiều hơn, bồi dưỡng tình cảm.

Khi mấy họ đến thôn, những thôn dân đang ruộng thấy nàng, ánh mắt chút kỳ lạ, cảm giác như họ điều nhưng dám thẳng.

Khương Phù còn ngạc nhiên, lúc Vương thôn trưởng dạo đến, thấy Khương Phù, mắt sáng rực lên: “Nha đầu Khương Phù, ngươi đến . Đậu nành ngươi còn thu mua nữa ?”

Vương thôn trưởng hỏi xong, Khương Phù liền hiểu rõ. Khó trách nãy nàng như , hóa là đang hỏi về chuyện .

Nàng lập tức đáp: “Vẫn thu mua, hôm nay sẽ thu mua luôn. Xin nhờ bây giờ đem đến nhà ngoại công .”

Vương thôn trưởng vỗ tay một cái, vui vẻ : “Ta là sẽ thu mua mà. Ta lập tức báo cho thôn dân .”

Khương Phù dở dở , xem nàng bận rộn đến nỗi hồ đồ . Nàng chỉ là sẽ thu mua đậu nành mà để tiền vốn cũng như lời khẳng định chắc chắn cho Vương lão gia tử, e rằng Vương lão gia t.ử và nhà dám quyết đoán nên cứ chờ nàng đến.

“Ôi chao, nha đầu Phù, con cuối cùng cũng đến ! Hôm đó con là thôn dân đem đậu nành đến giao. Ngoại công của con và họ tiện tự quyết, bèn bảo thôn dân cứ đợi con đến hãy tính.

Suốt thời gian , mấy họ cứ lo chăm sóc một mẫu khoảnh đất ươm khoai lang, gần như phát điên , thể rời . Chân thể tìm con, thím con yếu như , chỉ đành đợi con đến thôi!”

Vương lão thái thái thấy Khương Phù đến, liền vội vàng kể chuyện .

Khương Phù thầm nghĩ quả nhiên là , bèn : “Không ngoại bà, gặp Vương thôn trưởng , hôm nay sẽ thu mua đậu nành, lỡ việc gì .”

Không điện thoại, mạng lưới thông tin quả thật là bất tiện, chuyện gì cũng dựa đôi chân để chạy đến chuyện trực tiếp.

Chẳng mấy chốc, Vương thôn trưởng vác theo cái gùi đến, trong tay còn cầm theo một cái cân. Khương Phù thầm nghĩ thôn trưởng việc thật là chu đáo, đúng là sợ nhà Vương lão gia t.ử cân sẽ bất tiện.

Vương thôn trưởng đến nơi, thôn dân liền nối gót theo , từng từng đều vô cùng phấn khích. Chiều hôm đó, bọn họ về nhà nhặt đậu nành.

Thôn trưởng lời, ai mà dám đem đậu nành hỏng đến thì chính là kẻ thù của cả thôn. Điều khiến bọn họ tỉ mỉ chọn lựa suốt nửa ngày trời.

Kết quả là tối đến, Khương Phù rời từ lâu. Vương lão gia t.ử chỉ bảo bọn họ cứ đợi Khương Phù đến hãy , khiến bọn họ cứ nghĩ Khương Phù thu mua đậu nành nữa.

Vương thôn trưởng duy trì trật tự, bảo xếp hàng. Khương Phù bảo Chu Bách nhiệm vụ cân, Hà Miêu thì một bên đếm tiền. Nhà Hà Miêu vốn từng ăn buôn bán, việc tính toán sổ sách đếm tiền bạc thì chẳng gì đáng .

Thôn dân nhận tiền, ai nấy mặt mày đều rạng rỡ. Một cân một văn tiền, nhà nào ít đậu nành cũng mấy chục cân, nhà nào nhiều thì lên tới trăm cân, đây quả thực là một khoản thu nhập hề nhỏ.

Lại còn đỡ công bọn họ chạy lên trấn, ít quá thì bõ công bán, nhiều quá thì khó mang vác. Nếu gặp Khương Phù, bọn họ thể gặp chuyện như , bất kể nhiều ít đều thu mua, ngay tại cổng nhà là thể đổi tiền .

Dân làng nhận tiền, Vương Thôn trưởng vẫn quên dặn dò một câu, bảo họ ghi nhớ ân tình của Khương Phù. Chuyện cũng cần Thôn trưởng , trong lòng họ đều rõ ràng, từng gật đầu đồng ý, cảm tạ Khương Phù một phen.

Vương Thôn trưởng liếc Khương Phù một cái, ánh mắt chẳng khác nào đang đòi công, khiến Khương Phù thấy khó hiểu buồn . Nàng còn , ngoài bản lĩnh của nàng , Vương Thôn trưởng nhận lời dặn dò của Huyện thái gia, dám theo cơ chứ.

Chu Bá và Hà Miêu phối hợp ăn ý, tốc độ nhanh chóng, chẳng mấy chốc cân xong đậu. Sau khi giải tán, Khương Phù vội vã ruộng, Vương lão gia t.ử và những khác đang xổm bên bờ ruộng mặt mày rầu rĩ, thấy Khương Phù đến thì mừng rỡ như thấy cứu tinh.

“Phù nha đầu, cái cây giống mới nhú chút xíu thế , con mau đến xem chuyện gì?”

 

Loading...