Đoạn Tuyệt Quan Hệ - Ta Dựa Vào Trồng Trọt Mà Phát Tài - Chương 112: --- Quyết Lòng Trung Thành
Cập nhật lúc: 2025-11-19 09:22:53
Lượt xem: 32
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bộ dạng kích động quá mức của Lâm Hải khiến Khương Phù khỏi nhớ đến chuyện Trịnh Tú Tú kể về những gì ông trải qua đây, nàng cũng phần nào hiểu .
nàng chỉ bảo Trịnh Tú Tú hỏi Lâm Hải , chuyện tiền công, nguyệt bổng (lương tháng) thì hề đề cập, mà Lâm Hải vội vã chạy đến dập đầu, khiến nàng mở lời thế nào. Nếu tiền công mở quá thấp, Lâm Hải đồng ý, chẳng cái đầu dập vô ích ?
Khương Phù mời Lâm Hải nhà, mở lời hỏi: “Lâm thúc, hỏi xem tiền công bao nhiêu? Tình hình cửa hàng thế nào ?”
Lâm Hải hiển nhiên nghĩ nhiều đến , ngẩn một lúc : “Hổ T.ử và tức phụ mỗi tháng tám trăm văn, nghĩ tiền công cũng chừng đó thôi. Đông gia, thật, tiền công bao nhiêu cũng bận tâm, chỉ mong phục vụ trong cửa hàng là .
Còn về cửa hàng cũng lo lắng, Hổ T.ử và bọn chúng thường nhắc đến cách đối nhân xử thế của nàng, nàng ăn như , mở một cửa hàng chắc chắn thành vấn đề.”
Lâm Hải miệng, nhưng trong lòng thực sự nghĩ như . Đông gia của ông tuy trả hai lượng bạc tiền công, nhưng cuối cùng chẳng cũng tay trắng mà về ? Bây giờ ông chỉ một công việc định trong cửa hàng là mãn nguyện .
Còn về tiền công, bao nhiêu cũng , dù trong nhà Lâm Hổ T.ử và Trịnh Tú Tú, cần ông nuôi gia đình nữa.
Khương Phù nhận thấy Lâm Hải lời giả dối, trong lòng nàng ý định, bèn : “Lâm thúc, mở cửa hàng đồ ngâm thực phẩm nấu chín, chắc chắn nhiều việc .
Ta mời đến Chưởng quầy là vì coi trọng kinh nghiệm của , tạm định trả hai lượng bạc mỗi tháng. Sau việc ăn lớn mạnh, tiền công còn thể tăng lên.”
Khương Phù cố ý hỏi thăm tiền công của các Chưởng quầy khác, ít thì một lượng bạc, nhiều thì năm lượng, tùy thuộc loại hình kinh doanh. Hai lượng bạc coi như cao thấp, dù đây là cửa hàng mới khai trương, việc kinh doanh thế nào còn khó , nhưng vẽ một chút viễn cảnh vẫn là cần thiết.
Lâm Hải dậy cúi thật sâu: “Đa tạ Đông gia tin tưởng, nhất định sẽ hết lòng phục vụ trong cửa hàng, tuyệt đối chuyện vong ân bội nghĩa.” Ông ngờ Khương Phù hào phóng như , nhưng ông nghĩ, Khương Phù kinh doanh tài, thể trả hai lượng bạc chứng tỏ nàng tự tin việc mở cửa hàng đồ ngâm, trong lòng ông cũng khỏi tràn đầy kỳ vọng.
Kẻ nào theo một vị Đông gia , để phô diễn tài năng một phen?
Khương Phù giải quyết xong một đại sự trong lòng nên cũng thấy mừng rỡ, nàng bèn : “Lâm thúc, còn một việc thưa với . Tam ca lòng hiếu kỳ với việc kinh doanh, đưa đến tiệm Lỗ vị để học việc trướng . Chỉ sợ phiền khi rảnh rỗi chỉ bảo thêm cho .”
Giọng điệu của Khương Phù vô cùng khách khí, khiến Lâm Hải càng thêm tin tưởng sự đáng tin cậy của nàng, đáp lời: “Đông gia lời khách sáo quá. Đây là việc kinh doanh của gia đình , cứ tùy ý an bài, chỉ cam đoan tuyệt đối giấu nghề.”
Đã lời hứa chắc chắn của Lâm Hải, Khương Phù bèn sai Chu Bách mời Khương Mậu đến đây, dù cũng nên để quen với Lâm Hải một phen.
Khương Mậu tin tức thì mừng khôn xiết, tiểu sắp xếp cho đến tiệm Lỗ vị? Sư phụ cũng tìm xong xuôi cho .
Khương Mậu cung kính nghiêm chỉnh hành lễ với Lâm Hải, Lâm Hải vội vàng xua tay bảo lên, gì đạo lý chủ nhà hành lễ với một kẻ trướng như y.
Dẫu cho miệng như , Lâm Hải cảm thấy vô cùng thỏa mãn, càng thêm kiên định với quyết tâm dốc lòng theo Khương Phù.
Có thể gặp một vị Đông gia như thế quả thật là hiếm khó tìm, rõ ràng họ ở địa vị cao hơn một bậc, nguyện ý dành cho y một phần tôn trọng.
Sau khi chuyện định đoạt, Lâm Hải bèn trở về nhà , chỉ chờ Khương Phù định ngày khai trương sẽ thông báo cho y.
Khương Mậu cùng Khương Phù đùa vài câu, tiếp tục xưởng việc, Khương Phù thì xoay đến nhà Đinh lão gia tử.
Đối với việc kinh doanh thức ăn chín mang như Lỗ vị, nàng cần tìm một loại bao bì phù hợp. Khương Phù suy nghĩ một hồi, cảm thấy giỏ tre nhỏ là lựa chọn tối ưu.
Vừa nhẹ nhàng mắt, quan trọng nhất là giá thành rẻ, đến lúc đó mua thêm chút giấy dầu lót nữa, thì còn gì hợp lý hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doan-tuyet-quan-he-ta-dua-vao-trong-trot-ma-phat-tai/chuong-112-quyet-long-trung-thanh.html.]
Khương Phù còn bước cửa lớn nhà họ Đinh ngửi thấy một mùi hôi nồng nặc, cái mùi vị quen thuộc , ngửi một cái là họ đang phơi phân chuồng.
Gần đây, mùi vị như tràn ngập khắp thôn làng, Khương Phù cảm thấy ngay cả sợi tóc của cũng ám mùi phân bón.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Đinh lão gia t.ử cùng Đinh Tiểu Bạch ngờ Khương Phù đến đúng lúc , đôi tay đang múc phân bón liền ngừng , chợt cảm thấy chút ngượng ngùng.
Vẫn là Khương Phù mở lời : “Đinh bá, đến tìm để đan một ít giỏ tre.”
Đinh lão gia t.ử thì khẽ "Ai" một tiếng, vội vàng đặt những vật dụng trong tay sang một bên, kéo tấm vải rách quấn mặt xuống, rửa tay. Thân thể hôi hám thế , mà tiếp đãi đây?
Khương Phù dùng hai tay ước lượng kích cỡ, : “Đinh bá, loại lớn chừng , cho năm mươi cái. Sau đó thêm loại nhỏ hơn một vòng, cũng cần năm mươi cái. Loại cứ , cần bao nhiêu sẽ báo cho .”
Loại lớn dùng để đựng nguyên con gà vịt, loại nhỏ hơn một chút thì vặn để đựng Lỗ vị.
Đinh lão gia t.ử ha hả đồng ý, đây quả là công việc ăn lâu dài, tháng nào cũng nguồn thu nhập, liên tục cảm tạ Khương Phù.
Cuộc sống của hai ông cháu họ bây giờ khấm khá hơn nhiều, là nhờ đan giỏ cá, đó Khương Phù bảo Đinh Tiểu Bạch bắt cá, giờ tích góp ít bạc.
Bởi thế, hai ông cháu đối với Khương Phù là vô vàn cảm kích.
Khương Phù hỏi giá, Đinh lão gia t.ử vô cùng sảng khoái : “Giỏ tre đan lên cũng tốn nhiều sức, loại lớn loại nhỏ gì đều tính mười văn tiền hai mươi cái là .”
Khương Phù hiểu rằng Đinh lão gia t.ử cố ý tính rẻ một chút. Giỏ đeo lưng còn bán năm văn tiền một cái, giỏ tre bởi vì kích cỡ nhỏ, tạo hình, thực chất khó đan hơn giỏ đeo lưng.
Cuối cùng Khương Phù cùng Đinh lão gia t.ử đôi co thương lượng một hồi, mới chốt giá, giỏ lớn mười văn tiền mười lăm cái, giỏ nhỏ một văn tiền một cái.
Giỏ nhỏ tuy rằng tốn ít vật liệu hơn, nhưng đan lên càng tốn công sức.
Mọi chuyện định đoạt, Đinh Tiểu Bạch chuẩn lên núi đốn tre. Khương Phù đầu Đinh Tiểu Bạch một cái, thằng nhóc khuôn mặt tròn xoe, híp mắt vô cùng hiền lành, chuyện ngọt ngào.
Nàng bèn hỏi: “Tiểu Bạch cũng đan giỏ ?”
Không đợi Đinh Tiểu Bạch mở lời, Đinh lão gia t.ử thở dài một tiếng: “Thằng nhóc tay chân vụng về, ngày ngày dạy mà nó vẫn thể học . Đây dù gì cũng là một nghề kiếm sống, nếu học thì ít nhất cũng bát cơm mà ăn, nó cứ thế lo c.h.ế.t mất thôi!”
Đinh Tiểu Bạch ngượng ngùng gãi đầu, chuyện cũng thể trách , thật là hứng thú với việc , học vô.
Khương Phù : “Đinh bá, lý lẽ, nhưng với vốn khác , lẽ thằng bé giỏi việc . Đối với Tiểu Bạch, một ý tưởng, chỉ là Đinh bá đành lòng từ bỏ ?”
Đinh lão gia t.ử , lập tức hiểu Khương Phù ý chỉ điểm cho đứa tôn nhi của , điều quả thật là cầu còn .
Bản lĩnh kinh doanh của Khương Phù bọn họ còn rõ ràng hơn ai hết, nếu thể nàng chỉ điểm một phen, đối với họ chính là đại ân.
Vội vàng : “Cái gì mà đành lòng đành lòng? Thằng nhóc nếu thể cô nương chỉ điểm một câu, đó chính là đại phúc khí của nó!”