Đoạn Tuyệt Quan Hệ - Ta Dựa Vào Trồng Trọt Mà Phát Tài - Chương 122: ---
Cập nhật lúc: 2025-11-19 09:23:03
Lượt xem: 32
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cả thôn sôi sục
Sau khi Khương Phù rời , Khương Liên Chính cầm ngân phiếu ngây một lúc lâu, đó chui nhà, lật tung cả chăn đệm và tủ gỗ lên. Ông nên giấu bạc lớn ở cho an .
Nghĩ nghĩ , ông vẫn cảm thấy giấu là an nhất.
Sau bữa tối, Khương Liên Chính gõ chiếc nồi thủng gọi bộ dân trong thôn tập trung ở từ đường, khiến đều sửng sốt.
Trong thôn bọn họ từng tiền lệ họp giờ , ngoại trừ nhà Khương Phù vẻ bình tĩnh, các gia đình khác đều nghĩ rằng xảy chuyện gì, vội vàng chạy như bay về phía từ đường.
Thực , Khương Liên Chính cố tình thông báo giờ , mà là ban ngày tập hợp đủ , thì đồng, thì ở xưởng. Chỉ buổi tối mới thể tụ họp với .
Từ đường tu sửa . Đây là bạc khi Khương Phù mua đất, mua núi. Khương Liên Chính càng nghĩ càng thấy Khương Phù chính là phúc tinh của thôn bọn họ.
Người trong thôn chạy nhanh, chẳng mấy chốc tề tựu đông đủ. Thấy từ đường đèn đuốc sáng trưng, Khương Liên Chính đang đợi ở cổng lớn, thần sắc thư thái, vẻ gì là chuyện.
“Thôn trưởng thúc ơi, chuyện buổi tối thế , thể dọa c.h.ế.t đấy. Ta hớt hải chạy đến nỗi rớt cả một chiếc giày .”
“ đó, còn tưởng là thổ phỉ kéo đến, đang ở nhà xí mà! Kéo quần lên là chạy ngay đến đây…”
“Ngươi... lau sạch m.ô.n.g ...” Lời thốt , ánh mắt đều đổ dồn về phía y.
Chủ đề lạc sang hướng ?
Khương Liên Chính bất lực liếc bọn họ, lớn tiếng quát: “Yên lặng! Yên lặng! Đừng suốt ngày những chuyện , đều là trai tráng sắp lấy vợ cả , còn hổ!
Thanh niên các ngươi đúng là thể giữ bình tĩnh . Có gì mà gấp? Ta gọi các ngươi đến đây thể là chuyện ? Cứ thích nghĩ đến chuyện !”
Cái gì gọi là thanh niên bọn họ giữ bình tĩnh? Hai quanh đám đông, thấy mấy trung niên còn nóng nảy hơn, chạy còn nhanh hơn cả bọn họ...
Tuy nghĩ , nhưng hai mím môi, dám thêm lời nào.
Dù , ngữ khí của thôn trưởng xác định là chuyện , nếu bọn họ lắm lời mà lỡ mất phần, chẳng là thiệt thòi ?
Khương Liên Chính nhấc chân qua một lượt, thấy cả nhà Khương Phù đang giữa đám đông, đến đông đủ. Ông gõ gõ chiếc nồi thủng mở lời: “Tất cả ! Hôm nay là chuyện thông báo cho ! Chuyện tày trời!”
Dân làng , ai nấy đều chờ đợi câu tiếp theo của Khương Liên Chính. Hiện tại, bọn họ bắt cá, bán đậu kiếm tiền, cuộc sống hơn nhiều , còn chuyện tày trời nào nữa chăng?
Khương Liên Chính hắng giọng tiếp lời: “Đó là do nha đầu Phù Nhi mang ngân lượng , giúp thôn chúng sửa đường, phát triển chăn nuôi, và mở học đường.
Sau , mỗi chúng đều đường sá sạch sẽ để , đều thể kiếm bạc mà cần khỏi nhà, và điều quan trọng nhất là đứa trẻ đều thể sách chữ. Đây chính là phúc lớn trời cho!”
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Những lời của Khương Liên Chính thẳng thắn, chấn động dân làng, khiến họ thốt nên lời trong một lúc lâu. Việc ăn của Khương Phù ngày càng lớn mạnh, mà nàng cam lòng chia tiền cho thôn, cho tất cả ?
Không chỉ , nàng còn nguyện ý mở học đường cho thôn, để con cái họ đều cơ hội học?
Khương Liên Chính dừng một lát, thấy như dọa đến ngây dại, ai lời nào, đành tiếp tục: “Bên xưởng của nha đầu Phù Nhi cần một lượng lớn gà vịt. Ta quyết định tìm một vài ngọn đồi thích hợp trong thôn để nuôi thả rông. Mọi sẽ phiên trông coi, bạc kiếm sẽ chia đều.
Khoản tiền cũng giấu giếm các ngươi, nha đầu Phù Nhi lấy tổng cộng một ngàn lượng. Ngày mai chúng sẽ lập một tấm mộc bài trong Từ đường, ghi rõ từng khoản chi và thu, để đều nắm rõ.
Kế đến là việc sửa đường. Trừ lúc xuống đồng việc, đều tham gia, nhất là nên sửa xong mùa mưa để tiện cho .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doan-tuyet-quan-he-ta-dua-vao-trong-trot-ma-phat-tai/chuong-122.html.]
Cuối cùng là việc mở học đường, địa điểm sẽ chọn ngay cạnh Từ đường , để các vị lão tổ tông đều chứng giám. Có cơ hội thế , xem thử ai còn dám lười biếng, chịu học hành t.ử tế!”
Khương Liên Chính xong, dân làng mới phản ứng . Thôn trưởng chuyện rõ ràng như , hiển nhiên là lừa gạt, chuyện là thật! Lập tức, cả thôn bỗng chốc sôi trào!
Đây quả là một hành động nhân nghĩa lớn lao đến nhường nào!
Khương Liên Chính sức gõ cái nồi rách, thấy tỉnh táo , mới nghiêm nghị từng chữ từng câu: “Những lời phía các ngươi rõ cũng , nhưng những lời tiếp theo đây, các ngươi khắc ghi thật kỹ trong lòng.
Những năm qua, nha đầu Phù Nhi sống dễ dàng. Việc ăn mới khởi sắc, kiếm bao nhiêu bạc nghĩ đến thôn chúng như , việc cũng quên các ngươi, còn dẫn dắt các ngươi kiếm tiền, dẫn dắt các ngươi sống hơn.
Đây là bởi vì nàng tâm thiện nhân hậu, chứ nàng nợ các ngươi, cũng việc là điều đương nhiên các ngươi nên hưởng.
Làm lương tâm. Nếu gây chuyện gì, thì cứ cùng sống những ngày .
Nếu kẻ nào dám vong ân phụ nghĩa, lén lút điều , phá hoại chuyện của , đừng là nha đầu Phù Nhi sẽ tha cho , mà ngay cả thôn cũng dung thứ. Xóa tên khỏi tộc phả, đuổi khỏi thôn còn là nhẹ đấy, các ngươi đều tự điều!”
Lần dân làng thực sự rõ. Họ vây quanh Khương Phù và gia đình nàng, từng đều vội vã đối diện trời đất mà lập lời thề.
Lời thề ai nấy đều một cách độc địa, nào là tuyệt tự tuyệt tôn, trời giáng sét đánh, lên núi thì ngã c.h.ế.t, xuống sông thì c.h.ế.t đuối.
Vào thời đại , lời thề hề vẻ hời hợt như thời hiện đại, lập lời thề tuyệt đối là chuyện đùa.
Khương Phù vội vàng gọi dừng , khéo còn tưởng thôn đang tổ chức tà giáo nghi thức gì đó.
“Còn một điểm nữa, về việc học, chỉ nam nhi mới học, mà nữ nhi cũng học.”
Nhắc đến việc nữ nhi học, những lớn chút do dự. Khương Phù hiểu ý nghĩ của , liền tiếp: “Đọc sách nhiều lợi ích. Mặc dù nữ nhi thể tham gia thi cử để quan, nhưng sách hiểu rõ đạo lý luôn là điều đúng đắn.
Sau xưởng tuyển , cũng sẽ ưu tiên tuyển những . Chưa kể, nếu trong nhà hài t.ử chữ, những nhà đến chuyện hôn nhân cũng chúng bằng con mắt khác.”
Lời của Khương Phù chạm đến lòng . Ai nấy đều bày tỏ rằng nhất định học, nếu nữ nhi trong nhà chịu học, bọn họ cũng đồng ý!
Một đám nữ nhi càng thêm vui mừng khôn xiết. Bọn chúng đều Khương Phù đặc biệt mời nữ phu t.ử về dạy cho bốn tỷ Khương Kỳ, trong lòng sớm vô cùng hâm mộ.
Chỉ là bọn chúng từng nữ t.ử cũng thể học, nên chỉ ngưỡng mộ, đừng là bọn chúng, ngay cả các trong nhà cũng điều kiện để học.
“Ta học!” Âm thanh của bốn chữ vang lên liên tiếp, từng đợt từng đợt cao hơn.
Khương Phù tự bản thể đổi thời đại , cũng khả năng đổi suy nghĩ của , càng khả năng đổi vận mệnh của hàng vạn nữ hài.
Điều nàng thể , lẽ chỉ là chút ít thôi, cố gắng để cuộc sống của các nữ hài hơn một chút.
Lũ trẻ mặt mày hớn hở, những lớn cũng cảm xúc lây lan, từng đều lau nước mắt.
Khương Liên Chính cuối cùng dặn dò vài câu, đó ai nấy mới về nhà. Đêm nay, chắc chắn là một đêm mất ngủ, vì điều gì khác, mà chỉ là quá phấn khích.
Đương nhiên, cũng vài nhà mất ngủ, nhưng tâm trạng khác. Bọn họ hối hận đến ruột gan xanh mướt, chính là ba nhà Vương Đại Loa, Lưu Hạnh Phương và Tiền thị.
Bởi vì, chuyện chẳng chút liên quan gì đến bọn họ.