Đoạn Tuyệt Quan Hệ - Ta Dựa Vào Trồng Trọt Mà Phát Tài - Chương 124: Ký Kết Khế Ước Trường Công ---
Cập nhật lúc: 2025-11-19 09:23:05
Lượt xem: 31
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qV1R1DB3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khương Phù những tính toán riêng. Đậu phụ và phù trúc tuy là hai thứ khác , nhưng quy trình chế biến phần tương tự, tìm thạo việc cũng là để tiện lợi hơn.
Một lượng bạc là nhiều, thêm hai trăm văn thể tiết kiệm nhiều phiền phức. Tính , nàng vẫn là lợi.
Nếu , nàng sẽ tìm mới, đích cầm tay chỉ việc, những tốn thời gian mà còn dám đảm bảo về nhân phẩm.
Đương nhiên, lòng dễ đổi . Vì nàng dạy phương pháp chế biến phù trúc cho vợ chồng Triệu Nguyên Khánh, nên nhất định ký kết khế ước.
Hơn nữa, bồi dưỡng hai lên, thể áp dụng phương thức chia lợi nhuận, coi như là hợp tác kinh doanh. Cùng buộc thì dù cũng an hơn nhiều.
Khương Phù nghĩ , nhưng vội ngay. Cho từ từ từng chút một sẽ khiến cảm thấy hy vọng, mục tiêu phấn đấu, mới sinh lòng riêng.
Thăng chức tăng lương mới cảm giác thành tựu và giá trị. Nếu cho hết lợi ích một , sẽ khiến lòng trở nên tham lam. Lợi ích cho quá nhiều, đột nhiên chút , sẽ khó mà chấp nhận .
Khương Phù quan tâm Chu thị gì, chỉ việc cứ quyết định như , bảo bà về hỏi ý kiến hai xem đồng ý đến .
Sợ Chu thị nhiều, Khương Phù dứt lời xuống núi, chỉ còn Chu thị một núi, mắt rưng rưng.
Tối hôm đó về nhà, Chu thị kể chuyện cho nhà . Triệu Nguyên Khánh và Lý Nguyệt Nương mừng rỡ đến mức sắp rơi nước mắt. Kể từ khi Chu thị nhận tiền công, họ còn huyện bán đậu phụ nữa.
Thứ nhất là quá mệt, đường xá xa xôi, cả ngày cũng chẳng kiếm bao nhiêu tiền. Thứ hai là Chu thị đến chỗ Khương Phù , việc nhà và việc đồng áng cần trông nom, còn chăm sóc hài tử.
Nghĩ đến đây, Lý Nguyệt Nương bắt đầu lo lắng, : “Phụ , Mẫu , nếu và Khánh ca cũng cho Khương Phù tử, ở nhà chỉ còn một Phụ .
Mao Mao cùng hai đứa em đang tuổi nghịch ngợm, thêm một đống việc đồng áng, một Phụ bận rộn xuể…”
Triệu lão đầu tức phụ , tâm trạng hưng phấn cũng dội một chút nước lạnh. Mọi việc trong gia đình đều do ông lo lắng, quả thực chút đau đầu.
Chu thị ‘hứ’ một tiếng: “Chẳng chỉ ba đứa bé thôi , cha ngươi trông nom ? Việc đồng áng cũng dễ giải quyết thôi, trong thôn nhiều nhà ít đất, trả tiền thuê vài công ngắn hạn là .
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Cả ba chúng đều tiền công, một tháng ít nhất cũng ba lượng bạc, thuê công tốn bao nhiêu tiền, đừng vì chút chuyện nhỏ mà lỡ việc của . Cơ hội thế , nhà khác cầu cũng .”
Triệu Nguyên Khánh và Lý Nguyệt Nương gật đầu. Họ cũng Chu thị lý, nhưng cũng thể bỏ mặc Triệu lão đầu .
Triệu lão đầu những lời của Chu thị thức tỉnh, vung tay : “Mẹ các ngươi đúng, chuyện cứ quyết định như . Lão già sẽ ở nhà trông nom tôn nhi tôn nữ.
Việc đồng áng thì thuê , dù cũng chẳng mấy mẫu đất, tốn bao nhiêu tiền. Các ngươi thể xưởng mới là đại sự, thể để lỡ.
Nha đầu Khương Phù là đại thiện nhân, giúp đỡ gia đình chúng bao nhiêu việc. Các ngươi đến đó tuyệt đối phụ lòng , nhớ kỹ là ít nhiều!”
Trong lòng Triệu lão đầu muôn phần cảm khái. Tổ tiên Triệu gia đốt hương khói ở mà cơ duyên lớn như ?
Triệu Nguyên Khánh và Lý Nguyệt Nương gật đầu thật mạnh. Bọn họ là vong ân phụ nghĩa, ai đối với họ, họ sẽ gấp đôi báo đáp đó!
Sáng sớm hôm , hai liền theo Chu thị đến Khương Gia Trang.
Vừa gặp Khương Phù, họ liên tục cảm tạ nàng. Khương Phù cảm ơn đến mức sắp tê dại, nàng bất lực, ai cũng cùng một quy trình như chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doan-tuyet-quan-he-ta-dua-vao-trong-trot-ma-phat-tai/chuong-124-ky-ket-khe-uoc-truong-cong.html.]
Vài chuyện một lát, Khương Phù liền lấy khế ước , chuẩn đến việc chính.
“Triệu đại ca, Nguyệt Nương, chuyện tiền công Chu bá nương chắc với hai , .
Việc phân công cũng là việc quen thuộc của hai , chỉ là chút khác biệt với việc đậu phụ. Còn cụ thể như thế nào, sẽ đích chỉ dạy cho hai .
Tuy nhiên, việc hai sẽ liên quan đến bí phương, vì cần ký kết một khế ước với hai , kỳ hạn ba năm. Trong thời gian , nếu bí phương tiết lộ, hai sẽ đối mặt với khoản bồi thường kếch xù. Không hai thể chấp nhận ?”
Khương Phù vòng vo, thẳng những lo lắng của . Ba năm là đủ để nàng phát triển, ba năm dù bí phương phù trúc lộ, thêm nhiều xưởng khác mọc lên, cũng thể lay chuyển địa vị của nàng.
Triệu Nguyên Khánh và Lý Nguyệt Nương ngờ việc họ liên quan đến bí phương, hơn nữa Khương Phù nguyện ý dạy cho họ. Đây là sự tin tưởng lớn đến nhường nào, cả hai tâm đều chấn động.
Lý Nguyệt Nương vội vàng : “Khương Phù tử, ký khế ước gì cũng , nhưng chuyện bí phương , đừng cho chúng . Điều … chúng dám học bí phương của ?”
Triệu Nguyên Khánh ở bên cạnh điên cuồng gật đầu. Ai dễ dàng dạy bí phương cho ngoài, ngay cả trong gia đình cũng thường phòng lẫn .
Khương Phù hiểu suy nghĩ của hai , đành : “Chuyện nghĩ kỹ , hai đừng quá áp lực. Ta đều vì bản nhàn rỗi thôi, bằng , nhiều xưởng như đều để một điều hành, e là sẽ mệt c.h.ế.t.
Ta bồi dưỡng hai thành Quản sự, đến lúc đó giao bộ việc của xưởng chế biến đậu cho hai quản lý, mới thời gian và tinh lực để phát triển công việc kinh doanh khác.
Nhân phẩm của hai thế nào rõ, là thạo việc. Bí phương dạy cho hai thì cũng dạy cho khác, còn thấy an tâm nữa là!”
Vì Khương Phù như , tức là nàng tính toán riêng. Lý Nguyệt Nương vẫn cảm thấy yên tâm.
Nàng nghĩ một lát, kiên định : “Khương Phù tử, tin tưởng chúng như , chúng tuyệt đối sẽ chuyện gì với ! Chỉ là kỳ hạn ba năm quá ngắn, cho chúng ký mười năm !”
Khương Phù mắt giật giật, thế chủ động tự sửa thành mười năm trường công ? Nàng thực sự ngờ. Tuy nhiên, tâm tư của Lý Nguyệt Nương nàng hiểu rõ, trong lòng một luồng ấm áp khó tả.
“Chuyện , hai vẫn nên với Triệu bá và Chu bá nương một tiếng .”
Triệu Nguyên Khánh ngây ngô : “Chuyện chẳng cần , bọn tự quyết . Nếu với cha nương, họ chỉ càng mừng rỡ hơn thôi, bận tâm chuyện !
Lý Nguyệt Nương cũng phụ họa: “Phải đó, thể xưởng của Khương Phù t.ử công, chính là cơ duyên trời cho lớn lao. Muội kinh doanh giỏi giang như thế, xưởng chắc chắn sẽ ngày càng phát đạt.
Bọn ký mười năm, trong mười năm bảo đảm, cần lo đuổi việc, bọn hề thiệt thòi.”
Khương Phù cũng chọc . Cách suy nghĩ của hai vợ chồng Lý Nguyệt Nương quả thực khác biệt so với thường, thể vấn đề từ góc độ , quả là hiếm .
Tuy nhiên, họ đúng. Bản ký với họ là khế ước công lâu dài, chứ mại khế. Chỉ cần họ việc chăm chỉ thì sợ ngày ngóc đầu lên .
Nếu xưởng của cứ tiếp tục phát triển , thời gian càng dài chẳng càng đáng giá ?
Cuối cùng, Khương Phù sửa khế ước. Hai Lý Nguyệt Nương chẳng thèm , trực tiếp điểm chỉ.
Họ cũng chữ, xem cũng bằng thừa. Dù thì Khương Phù cũng thể hãm hại họ, gì mà lo lắng.
Ký xong khế ước, hai càng vui mừng hơn. Khương Phù tâm tình cũng sảng khoái, khi giải quyết xong việc thì đưa hai đến xưởng.