Đoạn Tuyệt Quan Hệ - Ta Dựa Vào Trồng Trọt Mà Phát Tài - Chương 90: Đến cửa tạ ơn ---
Cập nhật lúc: 2025-11-19 01:35:42
Lượt xem: 35
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qV1R1DB3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Gà nuôi ư? Chẳng đó chính là nhân tài mà đang cần ? Tuy Vương Trường Vĩnh và Chu Hưng Phát đang ở hậu sơn, nhưng hai họ thiên về trồng cây hơn. Việc nuôi gà nuôi vịt vẫn còn học hỏi. Nếu , chi bằng tìm thẳng một thạo việc. Khương Phù mấy con gà béo mập mà Khương Mậu đang xách trong tay, càng càng hài lòng: "Triệu bá, gà đều do Triệu bá nương nuôi ?" Triệu lão đầu hiểu vì Khương Phù hỏi như , nhưng vì là ân nhân hỏi, ông trả lời thật kỹ lưỡng.
Triệu lão đầu bèn gật đầu : “Phải, nhà lão bà t.ử đây, gia đình vợ chuyên nuôi gà vịt, nổi danh khắp mười dặm tám làng, chỉ là gia đình sa sút nên nghề đó nữa.
Con dâu cũng học ít, nuôi gà nuôi vịt là tay cừ, nhưng cũng chỉ nuôi vài con để ăn trong nhà thôi, chứ thể ăn buôn bán lớn .”
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Thực việc chăm sóc gà vịt phức tạp, cộng thêm Triệu Nguyên Khánh và Lý Nguyệt Nương còn bán đậu hũ, thời gian quản chuyện nhà cửa, nên Chu thị cũng bỏ ý định, thà an tâm trông nom nhà cửa và các cháu.
Khương Phù rõ những chuyện , nàng nghĩ tới việc Tết ở núi , hỏi Triệu lão đầu: “Triệu bá, giấu gì , chờ khai Xuân phát triển việc nuôi gà vịt, nhưng hiện tại phù hợp.
Người cũng , nuôi gà vịt hề đơn giản, hiểu tập tính của chúng, đề phòng dịch bệnh. Triệu bá nương bản lĩnh , ý mời tới giúp .
Cũng sẽ quá mệt nhọc, bên sẽ chuyên trách coi sóc, bá nương tới chủ yếu hướng dẫn kỹ thuật, tiền công một tháng là một lượng bạc, thể giúp hỏi thăm ý kiến bá nương ?”
Chu thị lớn tuổi hơn cả Trương thị một chút, nếu quá lao lực thì , dù Khương Vinh, Vương Trường Vĩnh chuyên trông nom, Chu thị cũng cần đến hằng ngày, chỉ cần cách ngày tới xem một chút là .
Tuy nhiên, là , bản lĩnh nuôi gà vịt thật sự cũng thể tùy tiện dạy cho Khương Vinh và những khác, khó tránh khỏi phí tâm nhiều hơn, vì là hướng dẫn kỹ thuật, một lượng bạc tiền công hề là nhiều.
Triệu lão đầu lắc đầu : “Ôi chao, chớ nhắc tới chuyện tiền công tiền công gì, là ân nhân của cả nhà , nếu cần cứ để lão bà t.ử đây tới thẳng đây là !”
“Triệu bá, lời như , cũng đừng nhắc tới ân nhân ân nhân nữa, mua trâu là vì nhu cầu, việc đều nên phân minh.
Việc chăn nuôi cứ về hỏi bá nương giúp , nếu thật, việc nhiều như lông trâu, khó tránh khỏi bá nương phí tâm, chuyện tiền công cứ quyết định như .
Đến mùng sáu Tết, sẽ bảo tam ca tới đón bá nương, sẽ bàn kỹ hơn về việc chăn nuôi.”
Khương Phù tuy , nhưng thái độ kiên quyết, Triệu lão đầu thấy đành đồng ý. Chuyện như lão bà t.ử thể đồng ý cơ chứ, lão cũng hiểu tính bà , hễ nhắc đến chuyện nuôi gà vịt là mắt lão bà t.ử sáng lên ba phần, huống hồ còn nhận tiền công cao như , e rằng mơ cũng tỉnh giấc.
Lý Nguyệt Nương và Triệu Nguyên Khánh trong lòng đều cảm động, bọn họ vất vả bán đậu hũ cũng chẳng kiếm bao nhiêu tiền, mà Khương Phù tay là một lượng bạc tiền công.
Mấy tháng gần đây, chân Triệu Nguyên Khánh gặp vấn đề, việc bày quán bán hàng đều do một Lý Nguyệt Nương gánh vác, tiền chẳng kiếm bao nhiêu, sụt cả một vòng.
Mười lăm lượng bạc bán trâu đều dùng phí t.h.u.ố.c thang, hiện giờ gia đình vô cùng túng thiếu.
Không ngờ Khương Phù mang đến cho họ một tin lớn đến , ân tình giúp đỡ lúc hoạn nạn , bọn họ trả hết .
Hai bọn họ lúc còn , nhanh Khương Phù chuyện khác tìm đến họ, đương nhiên đó là chuyện về .
Mấy bàn bạc xong, Triệu lão đầu và gia đình chuẩn về nhà, Khương Mậu liền đ.á.n.h xe trâu đưa họ một chuyến, dù chân Triệu Nguyên Khánh vẫn khỏi hẳn, nếu bộ e rằng thương.
Về đến nhà, Triệu lão đầu thuật chuyện với Chu thị, Chu thị liên tục đồng ý, nước mắt kìm chảy xuống.
Vốn dĩ họ tới để cảm ơn ân nhân, nào ngờ ân nhân mang đến cho họ một chuyện lớn lao đến nhường .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doan-tuyet-quan-he-ta-dua-vao-trong-trot-ma-phat-tai/chuong-90-den-cua-ta-on.html.]
Chu thị nhớ tới chuyện bán đậu hũ bèn với Lý Nguyệt Nương: “Con dâu cả, chờ , con cứ ở nhà trông nom con cái, đừng bán đậu hũ nữa.
Chân lão đại cần dưỡng thêm một thời gian, con một về về chúng cũng yên tâm.”
Lý Nguyệt Nương Bà bà lòng thương yêu, gật đầu đáp: “Vâng, con lời nương, chờ đến khi con một thời gian và nhận tiền công thì con sẽ nghỉ. Đến lúc chân Khánh ca khỏi hẳn, chúng sẽ nghĩ đến việc kinh doanh khác.”
Một nhà Triệu lão đầu ngừng lời cảm tạ Khương Phù, còn Khương Phù bên cũng hề nhàn rỗi, quá giờ Ngọ, ở đầu làng mấy tốp tới, đều hỏi thăm nhà Khương Phù.
Dân làng hỏi mới , hóa đó là nhà của những đứa trẻ bắt cóc, đặc biệt tới để cảm tạ Khương Phù, dân làng cảm thấy vẻ vang lây, vội vàng dẫn đường thẳng tới nhà Khương Phù.
Thủ Bách gác ngoài cổng, thấy một đám đông đảo như liền giật , chuyện gì xảy , vội vàng chạy sân bẩm báo Khương Phù.
Nghe một nhóm lớn tới, đầu óc Khương Phù ong lên, Triệu lão đầu và gia đình lâu, tới nữa?
Nàng nghĩ , bèn bước khỏi nhà, tới cổng lớn, lời còn kịp , cả đám bắt đầu quỳ xuống dập đầu, cảnh tượng , nếu chuyện, còn tưởng nàng là Quan Âm hạ phàm!
Khương Phù nhận những khác, nhưng nàng nhận ngay phụ nữ ở Thiên Thủy thôn mất đứa nhi tử, lúc nàng mới phản ứng , đây hẳn là gia đình của những đứa trẻ bắt cóc.
Vì động tĩnh bên ngoài quá lớn, nhà họ Khương bên đều xem, cũng giật . Thấy Khương Phù đang đỡ dậy, họ cũng tiến lên giúp đỡ.
“Mau lên, mau lên.”
“Ân nhân , xin cứ để chúng khấu đầu vài cái , nếu nhờ bức họa của , những đứa trẻ e rằng mất , đứa con nhà là độc đinh đó, may mà tìm , nếu thì nó cũng sống nổi!”
“Phải đó, chỉ cứu đứa trẻ, mà còn cứu cả mạng sống của gia đình chúng !”
Lời cảm ơn nối tiếp , Khương Phù sắp chịu nổi , vị Huyện lệnh đúng là giỏi đội mũ cao cho nàng, thật sợ nàng đè c.h.ế.t .
“Các vị mau lên, chuyện đều là công lao của nha môn, chúng cũng giúp gì nhiều, dám nhận sự quỳ lạy của các vị, mau lên .”
Mọi đều cảm kích đến rơi nước mắt, bất kể Khương Phù thế nào, họ đều khấu đầu vài cái mới chịu dậy.
“Ân nhân, lẽ chúng đến cảm tạ sớm hơn, chỉ là hôm đó bọn trẻ đưa về đều sợ hãi dám khỏi nhà, đúng dịp Tết mấy ngày , nên chúng mới trì hoãn đến hôm nay mới thể tới, thực sự cảm ơn nhiều!”
Phùng thị, phụ nữ nhi t.ử bắt cóc ở Thiên Thủy thôn, cảm kích . Lúc đó đứa trẻ gần như dọa đến ngây dại, mất hai ngày mới hồi phục, may đúng đêm Giao thừa và mùng Một, họ cũng tiện đến phiền.
Nghĩ đến mùng hai Tết đều về nhà ngoại gia, sợ nhà Khương Phù ai, nên chỉ thể chờ đến mùng ba Tết.
Nhiều gia đình đều chọn đến ngày hôm nay, e rằng đều nghĩ đến cùng một ý.
Khương lão gia và Trương thị mời nhà uống chén nước, nhưng tất cả đều từ chối, họ chỉ đến để cảm tạ ân nhân, khi đặt lễ vật cảm tạ xuống, lời cảm ơn rối rít, ai nấy đều trở về nhà.
Ai cũng hiểu, một đứa trẻ ý nghĩa thế nào đối với cả một gia đình, vì Khương Phù cũng từ chối lễ vật cảm tạ của , nàng , chỉ khi nhận những thứ , tâm lý họ mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.