DOANH DOANH MÃN - Chương 22

Cập nhật lúc: 2025-10-25 13:43:40
Lượt xem: 221

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KhLOjpTda

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trước đây vẫn trở về, hôm nay cũng sẽ như .

đ.á.n.h giá cao chính , căn bản thể đợi bãi triều. Buổi chiều xong năm tờ đại tự hỗn độn, thể yên nữa, dậy liền chạy thẳng đến Tử Thần Điện.

"... Ta tìm A Chỉ!"

Có lẽ hành động của quá đột ngột, Đậu Khấu còn kịp phản ứng, chạy khỏi Hòa Khánh Điện. Phía vang vọng tiếng gọi "Nương nương", nhưng giờ phút lòng chỉ nhanh chóng gặp A Chỉ, còn để tâm đến điều gì khác nữa.

Hòa Khánh Điện và Tử Thần Điện vốn dĩ gần, đường , cũng ai ngăn cản . đến Tử Thần Điện, vẫn gặp gặp.

Người ngăn cản , ai khác, chính là Ân Chỉ.

Cửa lớn Tử Thần Điện khóa trái từ bên trong, nhưng , đang ở bên trong đó.

"A Chỉ, A Chỉ..." Ta áp sát cửa, chịu mở cửa, trong lòng hoảng sợ vô cùng, "Chàng mở cửa , sợ lắm..." Lời còn hết, nước mắt tuôn rơi.

Ta thật vô dụng, A Chỉ. Chỉ , một chút khí lực cũng để tranh giành cho .

Có lẽ là do quá phiền nhiễu, bên trong Tử Thần Điện cuối cùng cũng hồi đáp, nhưng truyền đến, là giọng nghẹn ngào khe khẽ của Viên Viên.

"Nương đừng , đừng ... Phụ ! Mở cửa , để nương Người một chút, chỉ một chút thôi..." Những lời dần chìm , Viên Viên đang .

"Viên Viên..." Ta hít hít mũi, cho , đành khẽ gọi gọi : "A Chỉ, A Chỉ..."

Sau cánh cửa truyền đến tiếng ho khan, từ từ dừng .

Rất lâu , Ân Chỉ thở dài một tiếng, cuối cùng cũng cất lời gọi , "Tiểu Mãn."

Chàng chỉ hai chữ, nỗi buồn trong lòng tràn ngập, nước mắt bắt đầu vỡ đê: "A Chỉ, sợ lắm..."

"Vì mở cửa, gặp , đây , sợ lắm..." Ta kìm nấc lên, lời lộn xộn gọi tên , dường như thể khiến bớt sự hoảng sợ.

"Tiểu Mãn!" Ân Chỉ tăng thêm ngữ khí, đợi dần dần yên lặng, chỉ còn tiếng thút thít khe khẽ, mới tiếp tục cất lời: "Tiểu Mãn ngoan, đây."

Giọng vẫn dịu dàng như thường lệ, bao nhiêu năm qua , dường như vẫn hề đổi, "Tiểu Mãn mà, bệnh ."

Lời dứt, cánh cửa liền truyền đến tiếng ho khan kiềm nén, áp chặt cửa hơn, lắng âm thanh bên trong, tim siết chặt, chứa đầy nỗi lo lắng dày đặc. May mắn tiếng ho khan cánh cửa, nhanh dừng , Ân Chỉ cất lời: "... Đừng sợ, bệnh thể chữa khỏi."

"Thật ?" Trong lòng nhen nhóm lên một tia kỳ vọng, nếu bệnh thể chữa khỏi, sẽ bao giờ cảm thấy đau nữa.

"Đương nhiên là thật." Ân Chỉ cho câu trả lời khẳng định, khẽ , "Tiểu Mãn, nàng mà, bao giờ lừa dối nàng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doanh-doanh-man/chuong-22.html.]

Phải, Ân Chỉ bao giờ lừa dối .

Thế nên tiếp theo, với rời một thời gian, liền , đây cũng là sự thật.

"Đạo trưởng dẫn chữa bệnh, đợi bệnh khỏi, sẽ trở về."

Ta đây là chuyện , nhưng lòng đầy lưu luyến: "... Vậy bao lâu mới thể trở về? Ta nhớ thì ?"

Ân Chỉ dịu dàng kiên định với : "Đợi Tiểu Mãn thuộc lòng Thiên Tự Văn, sẽ trở về."

A Chỉ , thuộc lòng Thiên Tự Văn, sẽ trở về.

"Được." Ta lau khô nước mắt, nghiêm túc hứa với : "Ta nhất định sẽ chăm chỉ học thuộc, cũng nhanh chóng trở về."

Ân Chỉ đồng ý.

Cuối cùng : "Tiểu Mãn, thuộc đoạn mở đầu Thiên Tự Văn ... Trước , dạy nàng ..."

Ta ôm ngực, nhớ cảnh Ân Chỉ ôm , từng câu từng chữ dạy sách, dạy nghiêm túc và kiên nhẫn, nhưng chịu cố gắng, lâu như , vẫn chỉ thuộc lòng đoạn mở đầu.

"Thiên Địa Huyền Hoàng, Vũ Trụ Hồng Hoang. Nhật Nguyệt Doanh Trắc, Thần Tú Liệt Trương. Hàn Lai Thử Vãng, Thu Thâu Đông Tàng..." Ta chút hoảng hốt, cũng nhớ câu , rõ ràng thuộc mà, theo bản năng, bắt đầu cầu cứu Ân Chỉ: "A Chỉ, câu là gì ?"

Bên trong tĩnh lặng, hề hồi âm.

Ta , khẽ vỗ cửa, kìm nén tiếng tiếp tục gặng hỏi: "A Chỉ, câu là gì ? Ta nhớ , ... sợ lắm..."

Rất lâu lâu , trong điện cuối cùng cũng truyền tiếng đáp đứt quãng.

"Nhuận dư thành tuế, luật lữ điều dương (thời gian luân chuyển, Âm Dương điều hòa)... Là câu , nương , Người ngàn vạn , nhớ đấy..."

23.

Quẻ Thượng Thượng Trong Miếu Thần Tài

Sau khi Ân Chỉ , dọn đến Thọ Khang Cung.

Viên Viên là một hài tử hiếu thuận, hài tử luôn sợ Ân Chỉ rời sẽ cảm thấy cô đơn, nên hễ thời gian rảnh liền đến thăm , nhưng hài tử càng ngày càng bận rộn, thường xuyên cả mấy ngày gặp hài tử.

Ta buồn, nhưng xót xa.

Làm Hoàng đế là một việc cực khổ, luôn điều đó, nhưng Viên Viên năm nay mới mười lăm tuổi, , luôn cảm thấy hài tử vẫn chỉ là một nam hài. Ta giúp hài tử, nhưng khả năng giúp đỡ, điều thật sự khiến thất vọng.

Đậu Khấu bảo đừng suy nghĩ nhiều, nàng chỉ cần khỏe mạnh bình an, Viên Viên còn nỗi lo lắng phía , sẽ nhẹ nhõm hơn nhiều.

Loading...