Chương 109
Rất nhanh vài cảnh sát tiến tới và gõ cửa kính xe.
Lục Trạch Dân hạ kính xe xuống, cảnh sát tới báo cáo.
“Phía quả thật một cái hố lớn! khi tìm kiếm kỹ xung quanh thì thấy bóng dáng ai cả. Đội trưởng Trần phân tích rằng thể mưa lớn nên bọn chúng chạy thoát. Các ở yên xe, chúng sẽ lấp hố và về Quảng Đông, đó sẽ tính tiếp.”
Tất cả các cảnh sát từ chiếc xe phía đều xuống và nhanh chóng lấp đầy cái hố, đó còn dùng xe địa hình để chèn lên vài .
Đoạn đường hai tiếng trở thành ba tiếng rưỡi vì mưa ngày càng lớn.
Sau đó Tống Ngọc Lan và Đào Tử đưa về trụ sở của Đội Cảnh sát Lam Hải để lấy lời khai.
Sau khi xác minh rằng đây chỉ là hiểu lầm, đội trưởng Trần yêu cầu Lục Trạch Dân và Trần Chiếu đưa hai về nhà hoặc đến bệnh viện.
Tống Ngọc Lan đỡ Đào Tử, về phía Lục Trạch Dân: “ cần về nhà , bà nội của đang đợi. Chúng về muộn thế chắc là bà lo lắng lắm.”
Đội trưởng Trần xác nhận sự việc chỉ là một sự nhầm lẫn nên với Lục Trạch Dân: “Các chia hành động , sáng mai 8 giờ đội là .”
Lục Trạch Dân lái chiếc Santana đưa Tống Ngọc Lan về nhà trọ.
Trần Chiếu thì chở Đào Tử đến bệnh viện.
Tống Ngọc Lan vẫn ở ghế , đắn đo một lúc mới lên tiếng: “Này, khi gặp bà , thể đừng kể về chuyện hôm nay ? sợ bà sẽ lo lắng quá mà sinh bệnh.”
Một lúc Lục Trạch Dân cũng chỉ “ừ” một tiếng.
Khi Tống Ngọc Lan nghĩ rằng sẽ thêm gì nữa thì bất ngờ lên tiếng: “Không em đang ăn ở huyện Ngọc Lâm ? Tại đến Quảng Đông?”
Tống Ngọc Lan giấu diếm: “Hiện tại đang học lớp 12, việc học bận rộn nên tạm thời dừng công việc ở Ngọc Lâm . Lần đến Quảng Đông thực là do nhận lời mời của bạn, cô nhờ tìm hiểu thị trường ở đây giúp cô . Dù thì Quảng Đông cũng là tỉnh phát triển, cơ hội kinh doanh ở đây nhiều.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-109.html.]
Nói đến đây, Tống Ngọc Lan dừng , chân thành thêm: “Chuyện xảy hôm nay, thật may mắn là các kịp thời tới cứu giúp, nếu thì hậu quả dám nghĩ tới. Thật sự cảm ơn các nhiều!”
Lục Trạch Dân chỉ khẽ đáp: “Ừ, khuyên thời gian tới nhất là các em đừng đến Bằng Thành nữa, an .” Mặc dù rõ vì nhưng Tống Ngọc Lan vẫn đoán phần nào.
Dù nguy hiểm nhưng trong thời gian ngắn tiếp theo cô cũng con đường đó nữa. Cô gật đầu đồng ý: “Ừ, tạm thời chúng sẽ đến Bằng Thành nữa.”
Khi xe dừng tòa nhà, bà nội của Tống Ngọc Lan chờ sẵn ngoài cổng, mặt giấu nổi vẻ lo lắng.
Xe dừng thì bà chạy nhanh tới, gương mặt đầy vẻ căng thẳng: “Ngọc Lan, về muộn thế ? Có chuyện gì ?”
Tống Ngọc Lan xuống xe, kéo tay bà nội chạy mái hiên trú mưa, nhanh chóng giải thích: “Bà ơi, xe của bọn cháu hỏng dọc đường, may mà gặp Lục Trạch Dân nên đưa bọn cháu về. Đào Tử dính nước mua nên cảm, đang bạn của Lục Trạch Dân đưa đến bệnh viện. Cháu sợ bà lo lắng nên về đây để báo với bà.”
Lục Trạch Dân bước lên phía , chào hỏi bà nội Tống: “Cháu chào bà, lâu gặp.”
Tống Ngọc Lan đột nhiên hắt .
“Trời ơi, nhanh lên, lên nhà đồ kẻo cảm lạnh mất!” Bà nội Tống vội vàng thúc giục.
Lục Trạch Dân cũng theo Tống Ngọc Lan trở về nhà trọ. Vừa bước cửa thì bà nội Tống lập tức bắt đầu lục lọi hành lý hai mang tới, lấy một bộ đồ thể thao đưa cho Tống Ngọc Lan: “Mau đồ , ướt sũng thế sẽ cảm lạnh mất! Để bà nấu cho cháu một bát nước gừng đường đỏ uống cho ấm nhé.”
Lúc Tống Ngọc Lan cảm thấy đầu óc nặng trĩu, mũi nghẹt khó thở. Cô nhận lấy quần áo, lời nào mà lao thẳng nhà tắm.
Nước nóng xối xuống cơ thể, cuốn hết mệt mỏi và cái lạnh. Sau khi tắm xong, cô cảm thấy tinh thần tỉnh táo hẳn, như thể cái lạnh cuốn trôi phần nào.
Khi Tống Ngọc Lan bộ đồ thể thao sạch sẽ, thoải mái và bước khỏi phòng tắm, cô ngay lập tức bắt gặp hình ảnh Lục Trạch Dân đang ở cửa bếp. Cánh cửa đủ cao khiến cúi , mặt mang nụ nhẹ, chăm chú lắng bà nội Tống chuyện.
Nụ đó thật ấm áp, khác với dáng vẻ lạnh lùng nghiêm nghị của khi nhiệm vụ tối nay.
Bà nội Tống thấy Tống Ngọc Lan bước liền vẫy tay: “Tắm xong ? Lại đây uống khi canh gừng còn nóng .”
Tống Ngọc Lan tiến gần, thấy trong tay Lục Trạch Dân cũng cầm một bát nước gừng đường đỏ.