Cô yên lặng họ hồi lâu, bất giác nhận cảm giác lạc lõng từ khi xuyên đến đây dần tan biến.
Từ nay trở , cô chính là Tống Ngọc Lan, là chính bản cô mà cũng là nguyên chủ.
Cô sẽ sống thật cho nguyên chủ!
Bỗng nhiên, Tống Ngọc Lan cảm thấy mắt tối sầm, cơ thể mềm nhũn ngã xuống. Lục Trạch Dân nhanh chóng đỡ lấy cô, để ý đến cách giữa nam nữ.
“Ngọc Lan!”
Tống Ngọc Lan ngủ một giấc thật sâu, cảm giác cơ thể nhẹ nhàng như bay.
Trong giấc mơ, cô thấy và nguyên chủ đối diện .
Nguyên chủ mỉm dịu dàng, đó bước một lối đầy ánh sáng. Tống Ngọc Lan giữ cô , nhưng luồng sáng mạnh đẩy ngược về.
Lối biến mất, Tống Ngọc Lan mở mắt .
“Ngọc Lan, cháu tỉnh , cháu bà sợ c.h.ế.t mất!” Bà nội nhẹ nhàng đặt tay lên bụng cô, dùng bàn tay ấm áp xoa nhẹ.
“Bác sĩ bảo gần đây cháu quá mệt mỏi nên mới ngất khi đến tháng. Công việc cũng gần xong , để khác là , đừng chuyện gì cũng đòi tự tay .” Giọng bà nội tràn đầy sự lo lắng.
Lục Trạch Dân một bên, thấy Tống Ngọc Lan vẻ khác lạ, bất chấp việc lớn bên cạnh, bước nhanh tới cúi xuống bên giường gọi cô: “Ngọc Lan, em...”
Tống Ngọc Lan ngơ ngác tờ lịch tường, sang những gương mặt lo lắng của gia đình, bỗng nhiên bật .
Lục Trạch Dân vội vã chạy gọi bác sĩ.
Bác sĩ bảo rằng: “Không vấn đề gì nghiêm trọng , chỉ là đau bụng kinh thôi, nghỉ ngơi một chút sẽ .”
Tống Ngọc Lan gục lòng bà nội, nức nở. Cô đau mà là cảm thấy buồn bã.
Suốt gần một năm từ khi xuyên đây, cô vẫn luôn cảm nhận một sự u uất thuộc về , ngay cả khi kiếm tiền vui vẻ thì nỗi buồn nhè nhẹ đó vẫn tồn tại trong cơ thể.
Trước đây cô hiểu, nhưng giờ thì rõ , đó là dấu vết tồn tại của nguyên chủ. giờ cảm giác đó biến mất, điều chứng tỏ ý thức còn sót của nguyên chủ cũng tan biến?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-151.html.]
Ngày hôm nay là mồng 10 tháng 8 năm 1981, ngày nguyên chủ Ngô Nhị Ngưu đánh c.h.ế.t ở trong truyện.
Cũng là ngày nguyên chủ biến mất.
Có mối liên hệ nào giữa những sự kiện thì Tống Ngọc Lan . Cô chỉ trong giấc mơ, nguyên chủ liên tục với cô là: “Cảm ơn, hãy sống thật !”
Đây là dấu hiệu rằng nguyên chủ rời khỏi cơ thể ?
Môi của Tống Ngọc Lan khẽ run rẩy, trong lòng dâng lên một nỗi nghi hoặc: rõ ràng cô là ngoài đến đây, tại còn ở cuối cùng là cô?
Ánh mắt cô lướt qua những gương mặt lo lắng và xót xa của nhà họ Tống. Dù thể xem là ích kỷ, nhưng trong lòng cô khỏi chút mừng thầm, mừng vì cô thực sự ở .
Buổi chiều, Lục Trạch Dân trở đơn vị ở Bạch Sa. Thấy tâm trạng của Tống Ngọc Lan định, bà nội Tống tinh ý, nhanh chóng hiệu cho nhà rời khỏi phòng bệnh, để gian riêng cho hai .
Lục Trạch Dân xuống bên cạnh giường, trong ánh mắt đầy ắp sự thương cảm hề che giấu. Anh nhà họ Tống kể rằng mùa đông năm ngoái, Tống Ngọc Lan từng rơi xuống nước và ốm nặng.
Tống Ngọc Lan Lục Trạch Dân, giơ tay để đòi một cái ôm. Giờ đây cô thực sự sống , một cơ thể trẻ trung, tâm trạng của cô cũng nên trẻ trung hơn. Cô mới chỉ 18 tuổi, cần lúc nào cũng tỏ già dặn và sắc sảo. Sự khôn khéo và tinh tế thể để dành cho công việc kinh doanh, còn trong chuyện tình cảm thì cô cần áp dụng góc của một thương nhân.
Cô quyết định để thứ tự nhiên hơn một chút, điều sẽ l..m t.ì.n.h cảm của hai thêm gần gũi.
Chẳng hạn như bây giờ, cô rằng Lục Trạch Dân sắp rời , và lẽ mấy tháng tới cả hai khó thể gặp . Cô ôm , lưu giữ cảm giác an .
Sự chủ động đầu tiên của Tống Ngọc Lan khiến Lục Trạch Dân sững trong giây lát. Ngay lập tức liền cúi xuống, mở rộng vòng tay ôm chặt lấy cô.
Qua lớp áo mỏng của mùa hè, thể cảm nhận rõ ràng sự mềm mại và thanh mảnh của cô.
Cả hai ôm chặt , dường như thời gian ngừng trôi. Lục Trạch Dân gần như đóng băng, sợ rằng chỉ cần một động tác nhỏ thôi là sẽ phá vỡ khoảnh khắc đẽ . Anh may mắn đủ bản lĩnh để giữ bình tĩnh, che giấu sự bối rối trong lòng.
So với thì Tống Ngọc Lan phần nghịch ngợm hơn. Bàn tay đặt lưng Lục Trạch Dân bắt đầu di chuyển, cô nhẹ nhàng chạm phần eo rắn chắc của , khám phá sự rắn chắc của cơ thể .
Đầu ngón tay cô chạm những khối cơ bụng săn chắc, khiến nhịp tim của cô bất giác đập nhanh hơn.
“Ưm...” Lục Trạch Dân bật một tiếng rên trầm thấp. Âm thanh bất ngờ như ngọn lửa đốt cháy đôi tai Tống Ngọc Lan, đôi má cô ửng đỏ vì ngượng ngùng.
Cô vội rút tay , đưa tay chạm lên chóp mũi để che giấu sự bối rối.