Trong lúc chờ đổi xe vận tải thì Đào Tử cũng tranh thủ thi bằng lái xe tải.
Người nhà liên tục thúc giục cô , rằng năm nay cô 26 tuổi, cần xem xét chuyện lập gia đình. Đào Tử nghĩ đến Trần Chiêu, khổ lắc đầu, chỉ để một câu: “Không gặp phù hợp thì chi bằng tập trung việc .”
Sau khi trả căn hộ cho thuê ở Quảng Đông, cô liền lái xe tải, mang theo bộ đồ đạc cùng Khương Nam chuyển đến Bằng Thành.
Buổi sáng, ánh nắng len lỏi qua những tán lá, chiếu sáng khu vườn, tạo nên một khung cảnh yên bình và ấm áp.
Tống Ngọc Lan giữa sân, nhẹ nhàng trải những tờ giấy trắng tinh lên chiếc bàn mà Tống Đại Cường mua từ chợ đồ cũ. Trên bàn là các bản vẽ, biểu đồ và các con chi chít.
Cô chăm chú những tài liệu , suy nghĩ ghi chép , cố gắng sắp xếp cho hợp lý. Câu hỏi trong đầu cô lúc là: nên chọn màu sắc chủ đạo gì cho việc trang trí cửa hàng?
Trong lúc cô đang suy tư thì một âm thanh nhẹ nhàng từ động cơ xe vang lên bên tai.
Một chiếc xe tải Đông Phong chậm rãi chạy cổng, đỗ ngay cửa.
Cửa xe mở , Đào Tử bước xuống từ ghế lái, đổi so với đầu tiên gặp mặt.
Thời gian gần đây Đào Tử việc ngoài trời nhiều nên da cô đen hơn . Cô còn cắt tóc ngắn, trông khác hẳn với hình ảnh của Đào Tử ngày đầu gặp Tống Ngọc Lan.
Tống Ngọc Lan dậy, chút ngơ ngác Đào Tử tiến cửa.
Khương Nam từ ghế phụ bước xuống, chỉ Đào Tử nhịn mà trêu chọc: “Nếu cố gắng hết sức ngăn thì lẽ chị Đào Tử cắt tóc ngắn sát đầu !”
Nghe thì Đào Tử hổ , tay vuốt nhẹ mái tóc ngắn đáp: “Thời tiết nóng quá, tóc dài phiền phức lắm, chi bằng cắt ngắn cho mát mẻ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-153.html.]
Sau đó, cô tiến gần Tống Ngọc Lan, ánh mắt lấp lánh sự háo hức, như thể chờ đợi để bắt tay công việc. “Bên Dương Lệnh lo liệu xong phần lớn việc trang trí và vật liệu xây dựng . Hôm qua và Khương Nam còn đến xem thử. Anh thật sự năng lực, nhiều nhà máy quốc doanh đồng ý hợp tác.”
Mọi thứ dần quỹ đạo, Tống Ngọc Lan cùng Khương Nam chỉ mất hai ngày để thiện bản vẽ thiết kế trang trí. Cuối cùng, cô quyết định chọn gam màu vàng ánh kim chủ đạo, mang sự sang trọng và mạnh mẽ.
Những năm 1980 như , xu hướng trang trí khi đó dần chuyển từ sự kín đáo của Trung Quốc mới sang phong cách phô trương hơn. Không cần đến 20 năm, ít nhất 10 năm tới phong cách sẽ thời.
Sau khi bản vẽ chuyển cho Dương Lệnh, tìm thợ của chỉnh sửa cho hợp lý hơn. Hai ngày , đội thợ và vật liệu sẵn sàng.
Nhìn bản thiết kế chỉnh sửa kỹ lưỡng, Tống Ngọc Lan ngừng gật đầu hài lòng. Dù cô và Khương Nam cố gắng bổ sung kiến thức về kiến trúc trong mấy ngày qua, nhưng cả hai vẫn chỉ là dân ngoại đạo, chỉ thể những bản phác thảo sơ bộ.
Ban đầu, cô nghĩ nếu bản vẽ quá thô sơ thì cô sẽ đích theo sát việc thi công, từng bước triển khai theo kế hoạch. may mắn là Dương Lệnh sẵn nhà thiết kế nội thất, giúp chia nhỏ các hạng mục rõ ràng hơn. Giờ đây, dù cần cô giám sát trực tiếp thì đội thợ vẫn thể thành công việc một cách hảo, tiết kiệm cho cô ít công sức.
Tống Ngọc Lan rút từ trong túi 200 đồng đưa cho Lý Phục để cảm ơn.
“Cảm ơn đồng chí Lý nhiều.”
Lý Phục luống cuống xua tay, từ chối: “ việc cho tổng giám đốc Dương, trả lương cho .”
Rồi ngượng ngùng chỉ bản vẽ khu vực nhà vệ sinh khô – ướt tách biệt: “Hơn nữa, thiết kế của cô sáng tạo, nó cho nhiều cảm hứng. nhà vệ sinh cũng thể thiết kế như . Sau , thể áp dụng ý tưởng của cô cho các thiết kế khác ?”
Tống Ngọc Lan mỉm gật đầu: “Tất nhiên .” Những thiết kế là do cô “vay mượn” từ các công ty trang trí nội thất của tương lai, nên hề ngại việc Lý Phục sử dụng chúng.
Từ chối nhiều nên cuối cùng Lý Phục vẫn nhận lấy tiền từ tay Tống Ngọc Lan. Sau đó, Dương Lệnh đồng ý để Lý Phục giám sát việc thi công giúp cô.
“Việc trang trí tầng một và tầng hai quá phức tạp, chỉ cần sơn tường, lát gạch và treo đèn là xong, mất hai ba ngày. Khó nhất là tầng ba và tầng bốn.”
Dương Lệnh chỉ bản vẽ bốn tầng nhà và về tiến độ công trình với Tống Ngọc Lan.