Bàn tay gầy guộc, khô cằn như cành cây khẽ vuốt ve khuôn mặt của Lục Trạch Dân, nước mắt của bà ngừng rơi xuống chăn. Bà cố nén tiếng , nghẹn ngào : “Cháu trai của bà ơi, bà từ lâu , của cháu là kẻ ích kỷ, ác độc. bà ngờ nó mất hết lương tâm đến mức dám tay tàn nhẫn như với các cháu. Nếu thế thì bà nhất quyết sẽ đồng ý để họ ly hôn, để mụ đàn bà độc ác ở Lục gia, mối họa cho nhà chúng ...”
Lục Hà Hoa bên, cố giữ cho bà ngã xuống, cũng thể kìm nén tiếng nức nở.
Tống Ngọc Lan tựa xe lăn, mắt cô cũng cay xè. Dù cô Lục Trạch Dân kể về con Chu Huệ, nhưng đến khi trải qua mới thực sự hiểu rằng những xứng đáng với danh xưng đó.
Khóc xong, bà nội Lục đầu Tống Ngọc Lan, đôi môi bà run rẩy, đưa tay về phía cô: “Ngọc Lan, cháu chịu khổ nhiều . Lục gia chúng nợ cháu quá nhiều. Nếu Trạch Dân kịp thời cứu cháu thì hậu quả thực sự dám tưởng tượng...”
Tống Ngọc Lan thở dài một , như thể xua hết phiền muộn và lo lắng. Cô nhẹ nhàng đưa tay để bà nội Lục nắm lấy.
“Thưa bà, cháu sẽ chăm sóc cho Trạch Dân. Tuổi tác của bà cao, cần nghỉ ngơi nhiều hơn. Khi tỉnh , cháu sẽ báo ngay cho bà.” Giọng của Tống Ngọc Lan nhẹ nhàng nhưng đầy sự vững vàng, mang theo sự an ủi và động viên.
bà nội Lục lắc đầu, dùng tay dấu: “Từ nhỏ Trạch Dân lớn lên trong vòng tay của bà, nó như là m.á.u thịt của bà . Bà thể ngủ khi còn lo lắng cho nó. Cháu nghỉ ngơi , Ngọc Lan . Bà ở đây canh chừng Trạch Dân thì bà mới thấy yên tâm.”
Những động tác của bà nội Lục tuy chậm chạp nhưng tràn đầy tình yêu thương và sự quan tâm dành cho cháu trai của .
Tống Ngọc Lan tranh cãi nữa, nhường vị trí cạnh giường cho bà nội Lục.
Lục Trạch Dân ngủ suốt một ngày một đêm mới tỉnh dậy. Khi tỉnh , tinh thần rõ ràng khá hơn nhiều.
Bác sĩ kiểm tra xong liền ngạc nhiên phát hiện khối m.á.u tụ ở đầu vốn mất nửa tháng mới tan hết mà lúc gần như biến mất .
“Việc tuyết dày giúp giảm bớt lực va đập là một yếu tố, nhưng thể trạng của Lục đội trưởng cũng là một lý do quan trọng. Vết nứt ở cột sống, nếu nghỉ ngơi đúng cách thì việc chắc chắn sẽ vấn đề gì.”
Lời của bác sĩ khiến cả nhà họ Lục đều thở phào nhẹ nhõm.
Tống Ngọc Lan cầm lấy tay Lục Trạch Dân, để ý đến sự khác biệt nam nữ. Cô còn kịp gì thì một đám lính ùa phòng, gián đoạn.
Đi đầu là Vương Cương, mắt đầy lệ, vì hôm là duy nhất chứng kiến sự việc và dọa sợ đến c.h.ế.t khiếp. Nghe tin Lục Trạch Dân tỉnh thì mới dám đến thăm.
Hơn mười lính to lớn chen chúc trong phòng, ép Tống Ngọc Lan ngoài.
“Đội trưởng, chị dâu, hai chứ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-272.html.]
“Cậu mù , thấy đội trưởng còn băng bó đầu, chị dâu còn bó bột ở chân ?”
“ mù, hỏi là hai gặp chuyện lớn gì chứ!”
Không đợi Lục Trạch Dân trả lời, đám lính bắt đầu cãi vã ầm ĩ.
Nhìn thấy Lục Trạch Dân mỉm nhẹ, Tống Ngọc Lan rằng trong lòng đang vui vẻ. Cô lặng lẽ rời khỏi phòng, đóng cửa , để gian riêng cho .
May mắn là phòng bệnh cách âm , một khi cửa đóng thì hành lang liền trở nên yên tĩnh hơn.
Bà nội Lục Lục Hà Hoa đẩy xe lăn tới, thấy cảnh tượng , đôi mắt đỏ mọng của bà cuối cùng cũng hiện lên chút nụ .
“Có vẻ Trạch Dân lòng ” Lục Hà Hoa , qua cửa sổ phòng.
——
Lục Trạch Dân xuất viện nửa tháng.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, Tết Nguyên Đán gần kề.
Vì sức khỏe hồi phục nên Lục Trạch Dân bộ đội đặc biệt cho phép nghỉ bệnh ba tháng để dưỡng thương. Sau khi khỏe hẳn thì sẽ trở việc.
Ngày xuất viện, Lục Trạch Dân gì với bà nội Lục mà khiến bà đồng ý để cùng Tống Ngọc Lan dưỡng bệnh với .
Lục Trạch Dân chuyển đến sống ở tứ hợp viện tại Thập Sát Hải.
Chân của Tống Ngọc Lan khá hơn, cô thể bằng nạng mà cần xe lăn nữa.
Thế là chiếc xe lăn nhường cho Lục Trạch Dân sử dụng. Xương cột sống của cố định bằng tấm thép, nhưng để thể dậy thì còn cần thêm thời gian để xương hồi phục .
Trong thời gian , Lục Trạch Dân di chuyển bằng xe lăn.
Khi bà nội Tống thấy cảnh hai thương nặng thì bà rơi nước mắt nữa. Sau khi Lưu Xuân kể chuyện, bà suýt thì ngất xỉu.