Chương 71
Không ngờ Tống Ngọc Lan hào phóng như , vì thế hôm qua chị lễ tân bảo chồng chạy một chuyến, tìm mấy căn nhà nhất.
Những căn chủ nhà khó tính thì cần, vị trí quá xa cũng cần, nhà ở chung với khác thì càng cần. Cuối cùng khi sàng lọc, còn ba căn nhất mới đưa cho Tống Ngọc Lan.
Chồng cô còn càu nhàu rằng cô thế chẳng khác nào nhận hối lộ.
cô chỉ là lễ tân của một nhà khách nhỏ, ai mà tặng quà thì chẳng cần nhờ đến cô gì.
Cô nghĩ rằng hành động của Tống Ngọc Lan là do hai hợp , hôm đó gia đình cô vẻ là tử tế, nên cô mới mở miệng chỉ đường.
Tống Ngọc Lan nhận chị lễ tân vẻ quý . Dù câu “đồng tính tương khắc”, nhưng đây là thứ hai cô gặp một phụ nữ thích đến , đầu tiên chính là Đào Tử.
Tống Ngọc Lan nghĩ ngợi quyết định hỏi thêm một chuyện: “Chị ơi, em hỏi một việc nữa.”
Chị lễ tân đang vui vẻ, cầm chiếc khăn lụa mới nhận lên quàng thử quanh cổ: “Em .”
“Chuyện là em kinh doanh, để đăng ký giấy phép kinh doanh ạ?”
Nghe , chị lễ tân lớn: “ là duyên thật. Chồng chị ở phòng đấy, nhưng chị rõ chi tiết lắm. Để chị về hỏi cho em.”
Tống Ngọc Lan lập tức mỉm rạng rỡ, tiện tay lấy một chiếc áo len xanh viền ren xe kéo đưa cho chị lễ tân: “Thế thì em cảm ơn chị nhiều lắm!”
Chưa để chị lễ tân kịp gì thì cô sang gọi kéo hàng về phòng.
Chị lễ tân ngẩn ngơ cầm chiếc áo len, giả vờ trách móc: “Cô em thật khéo léo quá. Lúc xem nhà nhớ nhắc tên chị nhé, cứ gọi chị là chị Huệ.”
Tống Ngọc Lan mỉm ngọt ngào đáp . Thật đúng là “lễ nhiều trách”, cũng ích.
Sau bữa trưa, Tống Ngọc Lan nghỉ ngơi một chút cùng Tống Đại Cường và bà nội Tống xem nhà. Tống Ngọc Cảnh và Lưu Xuân thì ở phòng để sắp xếp và ủi phẳng quần áo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-71.html.]
Phải công nhận rằng Đào Tử con mắt chọn hàng tinh tường, hầu hết chỉ quần là cần ủi, còn áo len, áo khoác và áo phao đều thể mặc ngay mà cần là phẳng, tiện lợi.
Những căn nhà mà chị lễ tân tìm gần nhà khách, chỉ cách vài dãy phố.
Nhà khách là nhà tầng, nhưng mấy căn nhà chị Huệ giới thiệu đều là nhà trệt, phù hợp với ý của Tống Ngọc Lan.
Theo địa chỉ mà chị Huệ cung cấp, cô gõ cửa căn nhà đầu tiên.
“Ai đấy? Ra ngay đây.” Một giọng đàn ông trung niên vọng từ bên trong, cánh cửa mở .
Một đàn ông cắt tóc ngắn, ánh mắt chút nghi ngờ ba từ đầu đến chân: “Các là ai?”
Tống Ngọc Lan kéo nhẹ chiếc khăn lụa đen đầu xuống, để lộ đôi mắt tròn sáng đầy chân thành, chỉ về phía nhà khách: “Chào , là khách do chị Huệ giới thiệu tới để thuê nhà.”
“À, hóa là chị Huệ nhắc tới. Vào , ! tưởng các đến xem nhà ngày mai cơ, mới dọn dẹp, còn bừa bộn một chút.” Ánh mắt đề phòng của đàn ông biến mất ngay lập tức, nhiệt tình mời ba trong sân.
Căn nhà là một ngôi nhà tứ hợp viện, bao quanh bởi tường gạch cao, giữa sân một chiếc giếng cổ kiểu cũ.
Tứ hợp viện khá rộng, đến 5 phòng nhưng ánh sáng lắm, điều khiến Tống Ngọc Lan chút lăn tăn.
Cô ngước lên , thấy công trình vi phạm xây dựng mái của tứ hợp viện.
Người đàn ông tóc ngắn lập tức giải thích: “ sẽ phá bỏ chỗ xây dựng trái phép đó, công nhân sẽ đến ngay bây giờ. Nói thật với các , nhà đây cho nhiều hộ gia đình thuê, chỉ mới xây hơn mười năm mà phá hỏng thế nên thu hồi .”
“ và vợ chuyển lên thành phố Bạch Sa sống , để nhà trống thế cũng , nên mới quyết định cho thuê . Chỉ cho một gia đình thuê thôi, và cho phép xây dựng trái phép trong sân, vì sẽ là chịu phạt.”
Trước đây, trong căn tứ hợp viện ba gia đình cùng sống. Mỗi nhà đều chiếm nhiều gian hơn, dần dần, họ liền tự ý che chắn sân bằng vải bạt và tấm lợp, ai chịu nhường ai, khiến tứ hợp viện phá hoại trầm trọng.
Thậm chí chủ nhà còn phạt mấy trăm đồng, khiến chủ nhà vô cùng tức giận.
Tống Ngọc Lan kỹ căn nhà, nếu dỡ bỏ phần xây dựng trái phép thì vấn đề ánh sáng sẽ giải quyết, phòng ốc vuông vức, tường cao kín đáo, cô cảm thấy hài lòng.
Cô kinh doanh nên nhà ở gần đường chính sẽ thuận tiện hơn. Hai căn nhà còn mà chị Huệ giới thiệu tuy cũng là nhà trệt, nhưng khá xa đường lớn. Nếu giá thuê căn nhà hợp lý thì cô sẽ nghiêng về lựa chọn ở gần phố hơn.