Ban đầu quen Lục Úc,  chính là nhắm  tiền của nhà họ Lục.
Cho nên, từng khoản tiền Lục Thâm chuyển cho ,  đều nhận hết.
Tiền đến tay mà  lấy thì đúng là ngốc.
 cũng chỉ dừng  ở đó.
  từng  ý định  xa hơn với Lục Thâm.
Lục Úc bản tính đơn giản, dễ nắm bắt.
Còn Lục Thâm  thâm trầm khó đoán, tâm tư kín đáo.
  chắc   thể đấu      nữa.
Nhỡ ,  chỉ nhất thời hứng thú, hoặc cố tình thả thính để  lộ bản chất,   đó dứt khoát đá  một cú thật đau…
Đến lúc ,  mới thật sự là trắng tay,  bại danh liệt.
 tự nhủ: đừng quá tham lam nhưu  là đủ .
Mấy năm ở bên Lục Úc, tài sản  tên   gần đạt đến mục tiêu nhỏ đầu tiên của .
Không cần  rước thêm phiền  .
Lục Thâm    ,  cứ vui vẻ mà nhận tiền thôi.
 những lời ám chỉ  tỏ tình,  đều giả vờ như  thấy.
Thậm chí,  còn cố tình né tránh những dịp  mặt  để khỏi lúng túng.
Chỉ là… cũng thật lạ.
Lục Úc  rằng Lục Thâm nhiều năm nay bận mở rộng thị trường quốc tế,  hiếm khi về nước.
Thế nhưng,   gặp  ở nhà họ Lục hôm , Lục Thâm  bất ngờ tuyên bố sẽ tập trung  thị trường nội địa.
Và kể từ đó,  liền định cư tại trong nước.
Dù  cố ý né tránh, nhưng vẫn thường xuyên vô tình cùng  chạm mặt.
Khi dự tiệc, Lục Úc mải đuổi theo Tô Trăn Trăn, bỏ mặc , chính là Lục Thâm   cản từng ly rượu và ánh  dòm ngó của  khác.
Khi  phát sốt nặng, còn Lục Úc thì  Trăn Trăn gọi , Lục Thâm  tình cờ  ngang qua bệnh viện,  canh bên  cả đêm đến khi cơn sốt lui.
Ngay cả   du lịch, Lục Úc vì chân đau của Trăn Trăn mà bỏ   giữa rừng sâu núi thẳm.
Cũng chính Lục Thâm    tin từ , đích  lái chuyên cơ vượt ngàn dặm đến cứu .
Anh ôm   lòng như dỗ một đứa trẻ:
“Không  ,   ở đây, đừng sợ.”
Lục Thâm   kiểu  giỏi  lời đường mật, cũng  từng  rõ tình cảm của .
 ánh mắt  luôn cháy bỏng, chẳng bao giờ che giấu.
Anh thẳng thắn :
“Em nên chia tay với Lục Úc. Cậu   xứng với em.”
“Cậu  là khiểu  ba , nhu nhược,   chính kiến. Ở bên  , em sẽ  bao giờ hạnh phúc.”
Cho nên…
Vào ngày sinh nhật của  khi Lục Úc một  nữa bỏ rơi  vì Trăn Trăn  uống cạn một chai rượu, lấy can đảm,  đầu tiên chủ động gọi điện cho Lục Thâm.
“Chồng ơi, em nhớ  quá…  Sao  vẫn  về với em ?”
 mượn cớ say,  nũng giả vờ ngốc nghếch.
Đầu dây bên , giọng Lục Thâm trở nên khàn đặc, nhưng  vẫn hỏi từng chữ một, chậm rãi:
“Trầm Yên, em say . Em    là ai ?”
Đến lúc đó,   chột .
Dù gì… đây cũng là Lục Thâm,  nắm quyền hành lớn nhất nhà họ Lục, diêm vương lừng danh của thương giới thành phố S.
Một  như … liệu  dễ dàng  những trò diễn dở của  lừa gạt?
 tên  lên dây,  thể  bắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doat-tinh/chuong-3.html.]
 cắn răng tiếp tục giả vờ:
“Tất nhiên em  chứ~ Anh là bạn trai em, Lục Úc mà~ Chồng ơi… hôm nay là sinh nhật em… Anh thật sự  về với em ?”
Đầu dây bên  im lặng  lâu.
Khi   bắt đầu thấy hoảng, suýt  tắt máy cuối cùng, Lục Thâm cũng thở  một  như chấp nhận  mệnh,  khẽ :
“…Được. Anh đến ngay… Em đợi  một lát.”
Ký ức về đêm hôm đó,   mơ hồ  rõ nữa.
Chỉ nhớ rằng…  cứ  mãi,  ngừng .
Người  bảo sinh đôi thì cái gì cũng giống  đúng ?
 kích thước Lục Thâm… so với Lục Úc, hơn hẳn hai cỡ.
Và dù    đến khản giọng,  cầu xin  dừng  bao nhiêu ,  vẫn kiên định, im lặng ép    thuộc về .
Đã  một khoảnh khắc đên ,  bỗng thấy hối hận.
Hối hận vì    chọc giận cái vị Diêm Vương sống   gì cơ chứ.
 đồng thời, trong lòng   le lói một loại khoái cảm, thứ khoái cảm đầy thù hận và trả đũa.
Sau đó.
 nhắm mắt vờ ngủ,   đối mặt với .
Lục Thâm thì vô cùng cẩn thận.
Anh lau rửa cho ,  ga giường, còn nấu cả một nồi cháo hải sản mà  thích nhất.
Trước khi rời ,  cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán , nghiêm túc :
“Bao giờ chia tay với   thì bảo . Anh sẽ đến đón em.”
Vẫn là kiểu  chuyện ngắn gọn, thẳng thắn như .
Chờ   ,  mới bật dậy từ  giường.
Khặc… Tên khốn . 
Như thể lâu lắm    “ăn thịt”, cứ như  nuốt chửng  luôn .
 nhăn mặt,  xoa lưng  chửi thầm.
Cũng may là Lục Thâm còn chút chừng mực,  để  dấu vết gì  phần da thịt lộ  ngoài của .
  phòng tắm rửa qua loa,  cầm điện thoại lên mới phát hiện đêm qua   lúc nào, Tô Trăn Trăn  gửi tin nhắn cho .
Là một bức ảnh chụp trộm Lục Úc.
Anh  đang  trong bếp, đeo tạp dề, vẻ mặt dịu dàng như một  chồng mẫu mực đang thái rau.
“Một  ấm con nhà giàu như  , bình thường chẳng bao giờ đụng tay  chuyện bếp núc.  chỉ  , mới khiến   phá lệ.
“Trầm Yên, cô  xem Lục Úc từng nấu ăn cho cô bao giờ ?”
Trong khung trò chuyện, Tô Trăn Trăn chẳng thèm giấu giếm sự đắc ý của .
 bật  khinh khỉnh.
Có chứ.
Từng nấu .
Mà dở tệ.
Không bằng một miếng cháo hải sản mà Lục Thâm nấu.
Tô Trăn Trăn  :
“Đồ ăn cắp thì mãi cũng  thuộc về . Giờ chủ nhân thật sự    , kẻ trộm như cô nên  điều mà rút lui .”
Hừ.
 bĩu môi.
Nói  ghê thật.
 mà là “ăn cắp” á?
Cùng lắm… cũng chỉ là lượm  thôi.