Đọc Tâm: Sau Khi Nghe Thấy Tiếng Lòng Tiểu Công Chúa, Bạo Quân Luống Cuống Rồi - Chương 234: Sức khỏe là vốn quý của cách mạng

Cập nhật lúc: 2025-10-04 04:41:57
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Con nhỏ xui xẻo đó gì cũng xong, chỉ ăn là tích cực nhất.”

“Ngoài đính hôn thì còn đường nào nữa.”

“Là Thái hậu điện hạ xem mắt cho ?”

“Xem cho nhà nào?”

Ân Sở rõ ràng sốt ruột, thậm chí còn định hành động đại nghịch bất đạo là đưa tay lay vai Bối Tịnh Sơ, nhưng Lôi Niệm Nhi nắm lấy cổ tay.

“Ân Sở, chú ý chừng mực.”

“Ồ ồ.”

“Xin , điện hạ.”

Bối Tịnh Sơ đại nhân đại lượng: “Không , chú ý là .”

Rồi khen Niệm Nhi: “Làm lắm!”

Lôi Niệm Nhi đáp bằng một nụ thẹn thùng.

Bối Họa chút ủ rũ, cùng là thư đồng mà nàng chẳng phản ứng kịp.

Trong khi đó Niệm Nhi thể kịp thời bảo vệ đường .

Dáng vẻ cúi đầu của nàng quá rõ ràng, Bối Tịnh Sơ liền đến vỗ về nàng.

“Đường tỷ, tỷ đang nghĩ gì ?”

“Đừng buồn, tỷ giỏi mà.”

Bối Họa cảm động ngẩng đầu lên, hốc mắt hoe hoe.

Đường thật là một cô bé tri kỷ và dịu dàng.

Người đường tri kỷ và dịu dàng an ủi nàng: “Đường tỷ xem , tỷ còn thể giúp tính sổ sách cơ mà.”

Bối Họa cổ vũ: “Ừm!”

“Tuy rằng tính đến luống cuống tay chân.”

Bối Họa: “…”

“Hơn nữa đầu óc đều dùng lúc đó , nên ngày thường mang não cũng là điều dễ hiểu.”

“…”

Bối Tịnh Sơ tự cho là an ủi xong đường tỷ, bèn sang giải thích hiểu lầm của Ân Sở về Chu Hoan Tửu.

“Không đính hôn, ngươi đừng bịa đặt lung tung, Tửu Tửu còn cần thanh danh đó.”

“Cô là dựa năng lực của chính để tạo đường riêng, đến lúc đó ngươi sẽ , cần lo lắng cho việc học của cô .”

Ân Sở nhỏ giọng lẩm bẩm: “ thấy cô năng lực gì .”

“Chỉ đ.á.n.h là giỏi.”

Bối Tịnh Sơ: “…”

Thôi, chuyện với kẻ ngốc.

Mắt thấy thời gian ngày càng gấp rút, sắp đến lúc đưa quyết định, nhưng Chu Hoan Tửu đang “bế quan” vẫn tin tức gì.

Thậm chí cô bé còn áp lực lớn.

Thái hậu cho gọi Bối Tịnh Sơ đến Nhân Thọ Điện, nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng mà liên tục thở dài.

“Phụ con với ai gia rằng các con đang bận một thứ quan trọng, cho nên cho ai gia tẩm cung của Tửu Nhi, con bé cũng đến thư đường.”

“Tửu Nhi cả ngày nhốt trong tẩm cung, ai gia cũng hỏi nhiều.”

hôm nay, bữa sáng cung nhân đưa đến cửa con bé cũng dùng.”

“Ai gia thật sự lo lắng quá mất.”

“Con xem đứa trẻ , ngày thường ăn uống , ăn nhiều, thể cũng khỏe mạnh.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doc-tam-sau-khi-nghe-thay-tieng-long-tieu-cong-chua-bao-quan-luong-cuong-roi/chuong-234-suc-khoe-la-von-quy-cua-cach-mang.html.]

“Sao bây giờ học cái tật của phụ con!”

“Cứ bận lên là đến bữa ăn cũng bỏ.”

“Sơ Nhi, con với nó quan hệ nhất, con xem thể khuyên nhủ nó , gì thì cũng thể để hại đến thể !”

Nam sủng của Thái hậu ở bên cạnh cũng phụ họa, đ.ấ.m vai cho Thái hậu, an ủi bà.

Mấy năm nay ý ở bên cạnh, Thái hậu trông trẻ cả chục tuổi.

Dáng vẻ vô cùng rạng rỡ, ngoài, chuyện mà là tỷ tỷ của hoàng đế cũng tin.

Bối Tịnh Sơ tự nhiên là đồng ý, sức khỏe là vốn quý của cách mạng mà.

Bối Tịnh Sơ bảo Hạo Nguyệt xách theo đồ ăn hâm nóng, dẫn các nàng cùng đến thiên điện tìm Chu Hoan Tửu.

Đến nơi, quả nhiên cửa phòng đóng chặt.

Hộp cơm đặt ở cửa từ buổi sáng đến giờ vẫn mang .

[Thế lo cho , cảm giác cứ như chuyện may xảy .]

Nàng bảo Trường Yên mở cửa.

Trường Yên đẩy thử nhưng mở .

Hẳn là khóa từ bên trong.

Bối Tịnh Sơ tiến lên rầm rầm đập cửa, miệng la lớn: “Chu Hoan Tửu, ngươi mở cửa !”

“Ngươi giỏi thì đừng ăn cơm, giỏi thì mở cửa xem nào!”

Bên trong vẫn ai đáp .

[Sẽ là xảy chuyện thật chứ.]

Bối Tịnh Sơ trong lòng lo lắng, bảo Hạo Nguyệt gọi đến phá cửa.

Một lát , mấy thái giám mang đến một cây rìu, sự chỉ thị của Bối Tịnh Sơ, bổ thẳng cánh cửa.

lúc , cánh cửa gỗ khẽ rung lên kéo .

Chu Hoan Tửu mở cửa, cây rìu bổ thẳng xuống đầu nàng.

[Toang !]

Khi những khác còn kịp phản ứng, Bối Tịnh Sơ bật nhón chân, vươn hai tay nhỏ bé , giữ chặt lấy tay của thái giám.

Lưỡi rìu vặn dừng cách đầu Chu Hoan Tửu một tấc.

Chu Hoan Tửu sợ đến đờ tại chỗ, run rẩy hỏi: “Sơ, Sơ, Sơ Sơ.”

“Ta… đắc tội với ngươi khi nào ?”

Bối Tịnh Sơ đảo mắt lia lịa.

[Chết , hổ quá .]

[Không , lật ngược tình thế!]

Điều chỉnh tâm trạng, nàng lý lẽ đanh thép hỏi : “Sao ngươi cứ ở trong đó mãi thế, chúng gõ cửa bao lâu .”

“Đợi đến lúc phá cửa ngươi mới chịu mở.”

“Hơn nữa ngay cả nữ hộ vệ mà bệ hạ phái cho ngươi, ngươi cũng đuổi .”

“Tửu Tửu, như là ngươi đúng .”

Chu Hoan Tửu: “…”

Tuy tiếng lòng của cô bé , nhưng nàng sắc trời bên ngoài, hình như đúng là sai thật.

Nàng mân mê ngón tay dính bẩn vì nguyên liệu chế tác, nhỏ giọng biện minh: “Ta để ý mà.”

“Lúc nghiên cứu thứ đó, cảm giác như thấy âm thanh bên ngoài nữa.”

[Chẳng lẽ đây là bệnh chung của các nhà khoa học điên ?]

[Thế .]

Loading...