DỐC TÂM SỨC VÌ HỌ, NÀNG ĐƯỢC BÁO ĐÁP BẰNG CỖ QUAN TÀI LẠNH LẼO - 2

Cập nhật lúc: 2025-11-02 15:24:12
Lượt xem: 644

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Sau đó sai thu hồi tất cả đồ vật liên quan đến nàng.

 

Hàn Dương cầm kiếm cho.

 

Thẩm Sở Sở quỳ bên cạnh, c.ắ.n chặt môi .

 

Ta chỉ khẽ nâng tay, đám thị vệ ùa , đè Hàn Dương xuống, đầu gối nện mạnh lên sàn đá.

 

Năm xưa khi cầu cưới Chúc Châu, cũng từng quỳ mặt như .

 

Khi chuyện tư tình của họ phát hiện, vì danh tiết của Chúc Châu, cấm họ qua .

 

Hàn Dương quỳ mặt hậu cung, cầu đồng ý hôn sự.

 

Ta gật đầu, dù với Viên Diên Lễ, cũng thể cầu thánh chỉ ban hôn.

 

Khi hỏi Chúc Châu:

 

“Gả cho , ngươi sẽ thể đầu.”

 

Mặt nàng ửng hồng:

 

“Phù Ngọc, đời chỉ , thử xem.”

 

“Nếu sai thì ?”

 

“Vậy thì sai.”

 

Chúc Châu bề ngoài mềm yếu, nhưng thực thông minh và cứng cỏi, từng chứng kiến.

 

Khi nàng chọn Hàn Dương kiên định bao nhiêu, thì khi rời , dứt khoát bấy nhiêu.

 

Thuở nhỏ nàng dạy rằng,

 

“Thượng binh phạt mưu, công tâm vi thượng.”

 

Khi đó mới tám tuổi, thứ trong phủ cướp kỷ vật để .

 

Một chiếc áo gấm.

 

Ta tố cáo với phụ , phụ :

 

“Áo mèo hoang cào hỏng , cha sẽ mua cho con cái mới.”

 

Về ngang viện thứ , thấy nàng đang khoe áo gấm với đám tiểu thư, vải mịn, thêu , ngọc đính quý giá thế nào.

 

Giữa tiếng tán thán của , cầm kéo, từ nàng, cắt nát áo thành từng dải.

 

Phụ đến nơi, thấy đè thứ xuống đất, nàng sợ đến quên cả , chỉ khi thấy cha mới hoảng loạn kêu cứu.

 

Ta cầm kéo còn nhỏ máu, lạnh lùng phụ .

 

“Mèo hoang cào hỏng áo con, cha nhớ mua cho con một cái.”

 

Có lẽ ánh mắt quá bình tĩnh, nên phụ quên cả trách mắng.

 

Ta từng bước giữa lối mà dạt sang nhường chỗ.

 

Ngày hôm , một chiếc áo gấm giống hệt đưa đến viện của .

 

Nghe , di nương của thứ vét sạch tiền riêng mới chữa khỏi vết thương cho con .

 

Từ đó, nàng bao giờ dám đến gần viện của nữa.

 

Kinh thành bắt đầu lời đồn về – rằng tàn nhẫn, m.á.u lạnh, thường đêm ngoài hại .

 

Chính khi , Chúc Châu xuất hiện bên .

 

Tiểu thư nhà Lễ bộ Thượng thư đẩy xuống hồ, bám đá bò lên, kéo nàng ngã theo.

 

Nàng suýt mất nửa cái mạng.

 

Lễ bộ Thượng thư cầu Hoàng đế trừng phạt .

 

Hoàng đế hỏi rõ sự việc, ai dám chứng cho , chỉ Chúc Châu .

 

“Là Lý tiểu thư vô lễ , nếu phạt, nên phạt cả hai như .”

 

Hoàng đế rõ đầu đuôi, trách phạt , trái còn lệnh Thượng thư dạy dỗ con cái cho nghiêm.

 

Từ đó, còn tùy tiện tay g.i.ế.c .

 

Chúc Châu , đừng vì trừng phạt kẻ khác mà hủy chính .

 

Không đáng.

 

Phải khiến chịu khổ, mà dám oán ngươi.

 

Ta từng cảnh cáo nàng đừng đến gần .

 

“Trên độc.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doc-tam-suc-vi-ho-nang-duoc-bao-dap-bang-co-quan-tai-lanh-leo/2.html.]

 

Chúc Châu , “Không , mang sẵn t.h.u.ố.c giải.”

 

Từ đó về , mỗi gây chuyện, đều nàng thu dọn.

 

Không ai còn là độc phụ, chỉ là cô bé mất đáng thương, di nương và thứ ức hiếp.

 

Ta hỏi nàng vì giúp , Chúc Châu đáp:

 

“Ngươi danh tiếng và gia thế , tương lai sẽ gả hoàng thất, ôm chặt cái đùi vàng .”

 

Ta tin.

Cho đến năm cập kê, đính hôn cùng Thái tử, Chúc Châu mới thật.

 

Nàng bảo từ thế giới khác, đến đây để cứu rỗi .

 

Nếu nàng, sẽ con đường diệt vong, khiến vương triều sụp đổ.

 

Giờ cuộc đời đổi hướng, nàng trở về.

 

Chúc Châu , khi xác nơi c.h.ế.t , nàng sẽ lập tức trở thế giới cũ.

 

Nàng thích nơi , thể giữ.

 

Là Hàn Dương giữ nàng .

 

Lúc đó, cũng từng vui cho nàng.

 

ngờ, sẽ thêm một Thẩm Sở Sở.

 

Cái c.h.ế.t của Chúc Châu, quả thật khiến Hàn Dương chịu đả kích lớn.

 

Giờ đang trong cơn thống khổ tột cùng, nhưng chẳng bao lâu, sẽ quên tội của , tiếp tục cuộc đời rực rỡ vinh hoa.

 

Còn Chúc Châu của , sâu đất, cô độc lạnh lẽo.

 

Ta cho phép.

 

Hàn Dương trói giữa sân, của từ phủ Hàn mang tới bộ hôn phục năm xưa của họ.

 

“Đây là hôn phục của tiểu thư Chúc trong ngày thành .”

 

Ta lơ đễnh vuốt ve áo giáp.

 

"Đốt ."

 

"Đây là đồ đạc do tiểu thư Chúc chuẩn ."

 

"Đập nát."

 

"Đây là..."

 

Ta ba nhà họ Hàn trơ mắt xóa sạch từng dấu tích của Chúc Châu.

 

Hàn Nhất Nặc còn hiểu định gì, chỉ Hàn Dương là mắt đỏ rực, ngừng gầm lên.

 

"Ngươi dừng tay! Ngươi dừng tay! Châu nhi sẽ trở về! Nàng sẽ trở về! Nàng chỉ đang giận dỗi , giống như mà thôi..."

 

Ta khẽ "chậc" một tiếng.

 

Giả bộ cho ai xem chứ?

 

Tướng sĩ tay đều là đắc lực, nhanh liền phá tan Hàn phủ, ngoài tòa nhà , trong phủ chẳng còn gì.

 

Một nhà bọn họ hút m.á.u Chúc Châu mà sống, cuối cùng đẩy nàng đến đường cùng.

 

Ta nhắm mắt, khóe môi nhếch lên .

 

"Đã các ngươi tình thâm như , sẽ chủ, chính thức ban Thẩm Sở Sở gả cho ngươi chính thê. Về , Hàn Nhất Nặc chính là con của nàng."

 

Nghe , Thẩm Sở Sở mừng rỡ như điên.

 

Nàng dập đầu tạ ơn, Hàn Dương mở miệng phản đối.

 

"Đời của , chỉ Chúc Châu là chính thất!"

 

Hàn Nhất Nặc thì vui vẻ quỳ xuống bên Thẩm Sở Sở, vội vàng cất tiếng gọi "mẫu ".

 

"Mẫu , hài nhi cuối cùng cũng đợi mẫu , mới thích cái bà hung dữ !"

 

Nói xong sang Hàn Dương,

 

"Cha, cha chẳng Dì Sở là phụ nữ nhất đời ?"

 

Hàn Dương mặt mày trắng bệch, lời nào.

 

Ta khẽ một tiếng, để thánh chỉ ban hôn.

 

Bọn họ chẳng yêu thắm thiết ? Vậy thì toại nguyện cho họ, khỏi bẩn danh tiết của Chúc Châu.

 

Trước khi , ném xuống một tờ giấy, giấy hai chữ vô cùng rõ ràng —

 

Hưu phu.

 

Loading...