"Hàn Dương, ngươi  xứng chôn cùng nàng."
 
Chuyện nhà họ Hàn  loạn đến mức gà bay ch.ó sủa.
 
Thẩm Sở Sở thậm chí chẳng màng sĩ diện, cầu xin thánh chỉ của Viên Diên Lễ để gả  Hàn gia.
 
Khi   tin , đám cung nữ đều lén lút quan sát ,  xem nét mặt   chút thất thố nào , nhưng  vẫn chỉ nhàn nhã thưởng .
 
"Trà   còn ngon nữa."
 
Ta chẳng những  bận lòng việc Thẩm Sở Sở gả cho Hàn Dương, thậm chí còn đích  ban cho  mấy mỹ nhân, trong đó  một  giống Chúc Châu đến bảy phần,   phủ liền che mờ hào quang của Thẩm Sở Sở.
 
Hàn Dương đêm nào cũng ngủ  phòng nàng, khi mê mẩn còn gọi nhầm tên Chúc Châu.
 
Người báo  với ,  liền hất một chén   ngoài cửa sổ.
 
"Lần    gọi nhầm tên, nhớ bịt miệng  ."
 
Chúc Châu chắc chắn    thấy tên  từ miệng .
 
Mỹ nhân  sủng ái, liên tục khiêu khích Thẩm Sở Sở, thủ đoạn đều là chiêu mà nàng  từng dùng.
 
Tỉ như giả bệnh vu oan Thẩm Sở Sở hạ độc, tỉ như dung túng Hàn Nhất Nặc  càn  quấy,  là cố ý chạm mặt để nàng  ngất xỉu ba ngày ba đêm, cuối cùng  mỹ nhân dùng kim châm cứu tỉnh.
 
Một châm  đ.â.m rách đầu ngón tay Thẩm Sở Sở, m.á.u chảy ròng ròng, đau đến mức tỉnh  ngay.
 
Nàng  tố cáo với Hàn Dương.
 
"Nàng  cố ý! Nàng  cố tình  !"
 
Hàn Dương  nhíu chặt mày.
 
"Chính nàng từng , va chạm nhẹ thì  thể bất tỉnh ba ngày, kim châm tỉnh dậy tức là chỉ đang ngủ."
 
Thẩm Sở Sở cứng họng.
 
Năm đó nàng hại Chúc Châu,  còn vu vạ ngược, cũng  y hệt như thế.
 
Hàn Dương tin lời nàng, còn mắng Chúc Châu một trận,  nàng vì tranh sủng mà thủ đoạn độc ác.
 
Giờ châm  đ.â.m  chính tay nàng, nàng    biện hộ  .
 
Nàng  dám   sự thật năm xưa, sợ mất luôn lòng Hàn Dương.
 
May là vẫn còn Hàn Nhất Nặc – nàng nghĩ thầm như .
 
 lúc , Hàn Nhất Nặc đang cùng tiểu đồng đấu dế.
 
Con dế đó là nó bắt kế toán giao  ngàn lượng vàng để mua, nhân lúc Thẩm Sở Sở hôn mê.
 
Đến khi nàng  phát hiện sổ sách  vấn đề,  bán dế  rời khỏi kinh thành.
 
Không  của hồi môn của Chúc Châu, Hàn gia vốn chẳng còn bao nhiêu bạc, Hàn Nhất Nặc tiêu tốn hết cả chi phí sinh hoạt một năm.
 
Thẩm Sở Sở tức đến đ.á.n.h nó hai cái, Hàn Nhất Nặc vốn do chính nàng  chiều hư.
 
"Con hồ ly tinh ngươi! Ngươi hại c.h.ế.t mẫu  , giờ còn  đ.á.n.h c.h.ế.t ! Người    sai, ngươi đúng là hồ ly tinh! Ta   cha đ.á.n.h c.h.ế.t ngươi!"
 
Những lời  càng khiến Thẩm Sở Sở nổi điên.
 
Đến khi nàng  tỉnh táo , Hàn Nhất Nặc   đ.á.n.h đến thoi thóp, hấp hối.
 
Lúc Hàn Dương trở về,  vặn thấy Hàn Nhất Nặc yếu ớt cầu cứu.
 
"Cha, cứu mạng..."
 
Màn kịch lớn , chỉ  hai ngày  truyền khắp kinh thành.
 
Kế thất của Hàn gia ganh tỵ,  dung  mỹ nhân  Hoàng hậu ban tặng, còn đ.á.n.h đứa con đích truyền của nguyên phối đến nửa sống nửa c.h.ế.t.
 
Đây đều là những gì Thẩm Sở Sở từng  với Chúc Châu,  chỉ lấy răng trả răng mà thôi.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doc-tam-suc-vi-ho-nang-duoc-bao-dap-bang-co-quan-tai-lanh-leo/3.html.]
Nàng sống  yên trong Hàn gia, cuối cùng đành dâng thư cầu cứu  cung.
 
Viên Diên Lễ đến tìm , cầu  rộng lượng.
 
"Phù Ngọc, nàng cũng gây đủ , tiếp tục nữa thì chẳng  cho ai cả."
 
"Thật ? Ta  thấy ."
 
"Chuyện  là trẫm   với Chúc Châu,   trẫm sẽ bù đắp, nàng đừng trút giận lên  khác nữa."
 
Viên Diên Lễ thở dài, như thể  giảng hòa.
Ta nhàn nhạt liếc  , chẳng  một lời.
 
Có lẽ   quên,  từ  đến nay  hề giận cá c.h.é.m thớt – ai gây tội,  đó  trả giá.
 
Chuyện nhà họ Hàn, là  hạ chỉ dàn xếp.
 
Chỉ là   hiểu, chuyện hậu viện,  thể giải quyết bằng một đạo thánh chỉ.
 
Thẩm Sở Sở  mất sủng ái của Hàn Dương,  xa cách với Hàn Nhất Nặc, cho dù Viên Diên Lễ  che chở nàng, cũng  thể nhúng tay  nội trạch Hàn gia.
 
   thể.
 
Khi gặp  Thẩm Sở Sở, nàng  gầy đến chỉ còn da bọc xương, Viên Diên Lễ suýt nữa  nhận .
 
"Chu Chu? Nàng   thành  thế ?"
 
"Ca ca, hãy cứu  với,  chỉ  ở bên   yêu,   gì sai chứ?"
 
"Phải, Chu Chu  sai, ca ca nhất định sẽ đòi  công bằng cho !"
 
Ta  đoạn đối thoại , chỉ  nhạt.
 
Loại tiện nhân như nàng, cũng xứng  đến tình yêu ?
 
Thẩm Sở Sở ở  trong cung,  sự sắp đặt của Viên Diên Lễ, ai cũng gọi nàng là Thẩm cô nương, chẳng còn ai nhớ nàng từng là Hàn phu nhân.
 
Chức Hàn phu nhân mà nàng   cầu xin mới  .
 
Khi    ngăn  điện của Viên Diên Lễ,  liền sai  đưa tin đến Hàn phủ.
 
Thẩm Sở Sở tưởng rằng chặn   ngoài điện là  thể giữ  vị trí của , thật là ngu xuẩn đến cực điểm.
 
Ta   Chúc Châu.
 
Chúc Châu   nổi chuyện tổn hại một ngàn quân địch mà  cũng tổn thất tám trăm, còn  thì chẳng hề ngại, dù   tổn thất một ngàn để đổi lấy trăm tên,  cũng  tay  do dự.
 
Hàn Dương đến cung của , râu ria xồm xoàm, trông chẳng khác gì kẻ tàn phế.
 
“Chuyện trong thư, là thật ?”
 
“Hàn Dương,  là Tấn Phù Ngọc.”
 
Tấn Phù Ngọc cả đời , dù   đ.á.n.h gãy hết xương cốt, cũng  từng  một lời dối trá.
 
Hắn như chợt nhớ  điều gì đó, bỗng  điên dại.
 
“Ta sớm nên  , sớm nên  mới .”
 
“Chúc Châu lương thiện như thế,   thể   những chuyện độc ác , là  đầu óc  mỡ lợn che mờ, là  đáng đời.”
 
“Tấn Phù Ngọc,  chỉ cầu nàng một chuyện, nàng  thể...”
 
“Không thể.”
 
Không đợi   xong,   thẳng thừng cắt lời.
 
“Chuyện của ngươi và Thẩm Sở Sở, đừng kéo Chúc Châu  nữa. Ta   nàng dính  chút ô uế nào.”
 
“Ô uế?”
 
Hàn Dương lặp  một tiếng,  đó    .
 
“Nàng  đúng,  chính là thứ ô uế!”