Ta tưởng  chỉ là  bội tín vong ân, nhưng hóa   vốn dĩ là kẻ bạc tình ích kỷ.
 
Dưới lệnh , Viên Diên Lễ  tống  thiên lao.
 
Thẩm Sở Sở tỉnh , bên cạnh chỉ  một cung nữ nhỏ, nàng  kéo   hỏi.
 
“Hoàng thượng ?”
 
Cung nữ run rẩy đáp.
 
“Ở… ở trong thiên lao…”
 
“Ngươi điên  ! Là Tấn Phù Ngọc sai ngươi  như  đúng ? Mấy lời vớ vẩn  nàng  tưởng dọa   ? Hoàng thượng rõ ràng  hứa  khi  sinh con sẽ phong   Quý phi cơ mà!”
 
Nàng   ngừng gào thét trong tẩm cung, nhưng chẳng ai đáp .
 
Ngay cả tiểu cung nữ khi nãy, chẳng   rời  từ lúc nào.
 
Trong cung   nến, Thẩm Sở Sở giữa bóng tối gọi khản cổ,  phân biệt  ngày  đêm.
 
Đây cũng là điều  căn dặn .
 
Phủ kín  bộ cung điện nơi nàng  ở,  để ánh sáng lọt , cũng  cho phép bất kỳ âm thanh nào vang lên.
 
Ta  nàng  sống một  trong  cảnh đó.
 
Chúc Châu  vượt qua nổi,   xem thử nàng  liệu  chịu đựng nổi .
 
Khi Hàn Dương  tin  về kinh thành,   sớm phò tá tân đế đăng cơ.
 
Hắn quỳ xuống  mặt .
 
“Ta tưởng ngươi chỉ hận , hóa  là  lầm .”
 
“Vậy thì ngươi lầm thật ,   từng hận ngươi.”
 
Hắn ngẩng đầu  .
 
“Ta chỉ  g.i.ế.c ngươi thôi.”
 
Con ,   giữ lời.
 
Giống như khi còn nhỏ, phụ  bảo con mèo cào rách áo choàng của ,  nhất định  bắt ông bồi thường cho  chiếc mới.
 
Hàn Dương từng lấy tính mạng  thề để cưới Chúc Châu,  thì  khi  bội thề,  lấy mạng  cũng là hợp tình hợp lý.
 
Không  Chúc Châu dạy  nên  gì,  thì cứ theo tiêu chuẩn của  mà .
 
Hắn  cầu xin cho Viên Diên Lễ, nhưng   của tân đế dùng gậy đ.á.n.h đuổi  ngoài.
 
Ta thấy  chút nhàm chán, bèn đến thiên lao thăm Viên Diên Lễ,   chẳng còn dáng vẻ huy hoàng khi xưa.
 
“Ngươi đến .”
 
“Phải.”
 
Ta  xổm  mặt .
 
“Hung Nô đến cầu hòa , ngươi  ?”
 
“Họ đồng ý đầu hàng, nhưng điều kiện duy nhất là giao ngươi cho họ.”
 
Gương mặt còn bình thản khi nãy của Viên Diên Lễ lập tức biến sắc.
 
“Ngươi  gì !”
 
“Đừng hoảng,  chỉ đổi bản sơ đồ bố phòng mà ngươi đưa cho họ,  bắt sống vương của họ thôi. Hi sinh một  ngươi, đổi lấy bình an cho muôn dân trăm họ, chẳng   đáng ?”
 
Viên Diên Lễ kích động  dậy, định nhào tới bắt lấy .
 
“Ngươi    thế! Ngươi  ! Trẫm là hoàng đế! Trẫm là cửu ngũ chí tôn!”
 
Ta phủi lớp bụi  váy, gọi  bên ngoài .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doc-tam-suc-vi-ho-nang-duoc-bao-dap-bang-co-quan-tai-lanh-leo/6.html.]
“Đưa  , đừng để sứ giả Hung Nô  đợi lâu.”
 
Ta sẽ  tự  bẩn tay , Chúc Châu  dạy  điều đó,   từng quên.
 
Viên Diên Lễ đến đó   ba ngày   chống đỡ nổi.
 
Nghe  trong sứ quán mỗi ngày đều vang lên tiếng kêu t.h.ả.m thiết,  Hung Nô từng tấc một đập nát xương , giống hệt như năm xưa kẻ địch của  từng nghiền nát xương  .
 
Chỉ là   chịu đựng nổi, còn  khi , một tiếng cũng  rên la.
 
Ta  trong tửu lâu đối diện sứ quán, thấy  Hung Nô ném  một đống bùn nhão,  nhanh    đá văng .
 
“Cái thứ dơ bẩn gì thế, chắn đường gia lật kèo !”
 
Một cước của Hàn Nhất Nặc  hề nương tay, Viên Diên Lễ khi  vốn  thoi thóp, lập tức tắt thở.
 
Hắn  lao thẳng  sòng bạc gần đó, bên trong truyền  tiếng hò hét náo nhiệt.
 
Đến chạng vạng, Hàn Dương cuối cùng cũng tìm đến  nơi ,  thấy Viên Diên Lễ  thể chẳng còn  , từ miệng kẻ khác   cú đá cuối cùng chính là do con trai  gây .
 
Hắn xách đao, xông  sòng bạc.
 
Khi bước , lưỡi đao trắng toát  nhuộm m.á.u đỏ.
 
Thị nữ dò hỏi xong  về báo cho ,  rằng Hàn Nhất Nặc  dùng một tay đoạn tuyệt quan hệ cha con với Hàn Dương, c.h.ế.t trong sòng bạc cũng  chịu  ngoài.
 
Hàn Dương  bên cạnh sòng bạc mấy ngày, đến khi   phát hiện thì m.á.u  cạn.
 
Hắn tự c.ắ.t c.ổ tay , lựa chọn cái c.h.ế.t giống như Chúc Châu, trong lòng còn ôm một bàn tay đứt lìa.
 
Khi  đến xem náo nhiệt, Hàn Dương vẫn  nhắm mắt, xung quanh  qua kẻ   rôm rả.
 
“Nghe  đây từng là Hàn Dương đại nhân, phu quân của Chiêu Dương quận chúa.”
 
“Sao   nông nỗi thế ?”
 
“Nghe bảo  vụng trộm với một cô cô nhi, khiến quận chúa tức c.h.ế.t, đến cả con trai cũng mắc nghiện cờ bạc.”
 
“Ối chà, nghiện cờ b.ạ.c   chuyện nhỏ, Hàn gia thế là xong đời .”
 
“Ai mà chẳng  thế, hóa   quan cũng t.h.ả.m như ,  chẳng hiểu  mà  thấy khoái trong lòng, đáng đời!”
 
Ta đang  mà thấy thú vị, thì  của tân đế tới tìm .
 
“Nơi đó trong cung  còn động tĩnh nữa .”
 
Ta khẽ gật đầu, đến cung của Thẩm Sở Sở.
 
Vén tấm vải đen lên, nàng  ngã quỵ nơi cửa cung với gương mặt đầy kinh hoảng, chỉ cách một bước là  thể  ngoài.
 
Ta bảo  đem đứa trẻ của nàng  đến, để nó  hai tiếng  mặt nàng.
 
Dù  cũng là con nàng ,  đôi chút gọi là tận hiếu.
 
Tân đế hỏi  nên xử trí đứa trẻ thế nào,  chỉ đáp: mang  vứt ở nơi  ai  thấy.
 
Ta vốn chẳng   rộng lượng,  thể  giận lây đến đứa con của Thẩm Sở Sở, để  đem nó đến nơi năm xưa Chúc Châu từng liều c.h.ế.t cứu nàng ,  là tận nhân đạo.
 
Trong cổ họng dâng lên vị tanh ngọt,   bản   còn sống  bao lâu nữa.
 
May ,  việc cũng  dọn dẹp gần xong.
 
Sau khi nhắm mắt,  chìm  giấc ngủ sâu.
 
Chúc Châu, ngươi xem, những kẻ phụ ngươi,   bắt tất cả  trả giá.
 
Ngày  gặp , ngươi chớ trách  độc ác.
 
Lâu thật lâu , bên tai  vang lên một giọng  quen thuộc.
 
“Phù Ngọc, là ngươi đó ?”
 
Chúc Châu mặc một bộ y phục   từng thấy, nụ  rạng rỡ khôn cùng.
 
Hoàn