16
Phó Hoàn dậy từ sáng sớm,  giúp  mặc giáp  tiễn   cửa.
Ngay khi bước qua ngưỡng cửa,   đỏ hoe mắt,  lập tức  vui, sa sầm mặt xuống:
"Tướng quân  , năm đó trong kinh thành  bao nhiêu thanh niên tài tuấn đến cầu hôn, vì    chọn gả cho  ?
"Long gia  nhiều đời trung lương, đến đời  tuy chỉ  một nữ, nhưng phụ  từng , hương hỏa Long gia  vì thế mà kết thúc. Chỉ cần suy tính vì thiên hạ, vì dân sinh, vì quân vương, huyết mạch Long gia, dù nam  nữ, đều là hương hỏa. Vì thế trong  những  đến cầu hôn,   chọn Tướng quân. Tướng quân,  hiểu tâm ý của  ?"
Phó Hoàn    mà mặt khi đỏ khi trắng,  chỉnh  áo giáp, nghiêm nghị đáp:
"Phu nhân dạy , sa đà  tình cảm nhi nữ, là vi phu quá hạn hẹp. Phu nhân yên tâm, khi mặc giáp  , vi phu là Tướng quân của bách tính thiên hạ, đợi vi phu khải , mới  phu quân của một  phu nhân."
Ta hài lòng gật đầu, quả nhiên  thể dạy .
Đào di nương thừa cơ thò đầu  từ  lưng , trêu chọc:
"Lần  Tướng quân xuất chinh,  định mang thêm di nương nào về ?"
Phó Hoàn tức thì nổi giận đùng đùng, vươn tay chộp về phía  lưng .
"Chắc là Đào di nương nhớ chiến trường lắm nhỉ? Hay là cùng  xuất chinh, đến từ  thì trở về đó?"
Ta  ngăn cánh tay Phó Hoàn , tiễn  dẫn quân  xa.
Quay về nhà, lập tức đối diện với đôi mắt tràn ngập ý  của Đào di nương.
Ta mỉm , lấy  một khúc xương lớn từ trong tay áo, vẫy vẫy  mặt Đào di nương.
"Tiểu bạch cẩu, còn định giả vờ đến khi nào?"
17
Sắc mặt Đào di nương lập tức tái nhợt,  năng cũng trở nên ngập ngừng.
Hắn  cố gắng  đầu  chỗ khác,   khúc xương đó, nhưng nước miếng vẫn  ngừng tuôn trào.
"Phu nhân, nàng phát hiện  từ khi nào?"
Ta đưa khúc xương cho  , mắt Đào di nương lập tức sáng rực lên, ôm lấy khúc xương ngửi  ngửi .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doi-ba-chuyen-hai-ke-tu-ngay-phu-quan-nap-thiep/phan-7.html.]
Ta thấy bộ dạng   như ,  khỏi buồn , tiện tay xoa xoa đầu  .
"Tuy Long gia   thói quen giúp đỡ  khó khăn, nhưng  khi  xuất giá,  từng cho riêng tên ăn mày nào một bữa cơm.  năm mười tuổi,  từng cho một con ch.ó trắng nhỏ  bầy chó hoang xua đuổi ăn."
Ta nghiền ngẫm  Đào di nương đang mải mê l.i.ế.m khúc xương, vui đến nỗi đuôi lộ  mà  hề  , khẽ gãi cằm  .
Hắn  lập tức ngẩng đầu lên, híp mắt vẫy đuôi điên cuồng.
Vẫy  một lúc,   chợt mở to mắt, đuôi đang vẫy dở khựng  giữa  trung.
Ta  nhịn  khẽ , chỉ  đuôi  , trêu:
"Tiểu bạch cẩu, đuôi  giấu kỹ nè."
Mặt   đỏ bừng lên,  gặm xương nữa, vội vàng giấu đuôi  trong áo, còn  quên lẩm bẩm:
"Là bạch hồ,   bạch cẩu."
Ta   rõ, lập tức ghé tai  gần  .
"Tiểu bạch cẩu, ngươi  gì?"
Mặt   càng đỏ hơn, một đôi tai nhọn lông xù bật  ngoài,   đưa tay che , nhưng đuôi  dựng  lên.
Hắn   chút cáu kỉnh: "Là bạch hồ! Không  bạch cẩu!"
18
Ta ngượng ngùng nở nụ , vươn tay bóp tai  .
Ừm, quả thật  giống tai chó, cảm giác còn  hơn.
Thấy   vẫn còn trừng mắt oán trách  ,  ngượng ngùng :
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
"Ôi chao, bạch hồ  bạch cẩu, cũng  khác gì  mấy."
Hắn   đầu   thèm để ý đến , một lát ,  nghiêng đầu  .
"Phu nhân   là chó. . .  ,  là bạch hồ từ khi nào?"
Ta bật  khúc khích, tháo một chiếc vòng ngọc trong suốt từ cổ xuống.
"Đây là bảo vật gia truyền của Long gia,  thể thông âm dương, phân biệt yêu quỷ. Ngày Tướng quân đưa ngươi về phủ, ngươi dựa  lòng Tướng quân, liếc mắt đưa tình với ,   sinh nghi. Sau khi  qua vòng ngọc thấy chân  của ngươi, mới   thu nạp ngươi  cửa.