2.
Hắn ung dung hưởng thụ, nhưng thấy  cởi mãi  xong một lớp áo, liền tức giận đẩy  ,   bỏ .
 
Tưởng  thật sự rời , trong mắt  thoáng ánh lên mừng rỡ. Nào ngờ  chỉ đến bàn, rót một bình rượu   .
 
Có lẽ thấy vẻ uất ức của  thú vị,  hiếm hoi  như  đầu gặp, ấm áp tựa gió xuân.
…
 
Hắn mang ác ý, đưa bình rượu đến  mặt :
“Ngươi tự uống,  để cô đút?”
 
Mắt  cay xè, nghẹn ngào: “Thần   từng uống rượu.”
 
Trước đây, những yến tiệc xa hoa của các công tử, tiểu thư quan ,  –  phận con thứ   đủ tư cách tham dự. Chỉ khi nhà  lễ tết mới  nếm chút rượu hoa quả.
 
Tiêu Sở Hà  , trực tiếp nhấp một ngụm  cúi xuống áp tới.
Môi lạnh lẽo kèm vị cay xè, khiến  ho sặc sụa, nước mắt tuôn  ngừng. Hắn vẫn  buông, cứ chờ  dừng ho thì  ép từng ngụm.
 
Dần dần, cảm giác bỏng rát nơi cổ họng biến mất,   nóng như thiêu đốt.
 
Khi tỉnh , quả đúng như   ,  là buổi trưa hôm .
 
Ta thật  hiểu nổi,  rõ ràng căm ghét ,  còn  gần gũi như ?
 
Khi đến cung Hoàng hậu, cung nữ   chăm chăm một hồi  chua ngoa : “Thái tử phi thật là khí thế quá nhỉ.”
 
Ta  tin họ   nguyên do, nhưng giải thích cũng vô ích, họ  thể trách mắng Thái tử.
“Thần  đến muộn, xin mẫu hậu trách phạt.”
 
Cung nữ  lạnh, kiêu ngạo  : “Chẳng  Thái tử phi đang ỷ  sủng ái của Thái tử, cố tình ?”
 
Ta cau mày,  rõ lời    ý Hoàng hậu, chỉ đành hạ thấp bản  thêm.
 
Một lát , nàng mang mấy quyển sách :
“Nương nương , Thái tử phi cao quý miễn trách phạt. Sao chép hết mấy quyển , ngày mai đem đến là .”
 
Ta đích  nhận lấy,  ba chữ nữ huấn, đầu đau như búa bổ. Trở về,  bảo Lục Y chuẩn  bút mực.
Nàng chau mày: “Tiểu thư, cho dù  ngừng tay, cũng  thể chép xong.”
 
“Điều Hoàng hậu  là thái độ của .”
 
Ta  dứt lời, Tiêu Sở Hà lặng lẽ bước … Ta vội buông bút mực trong tay, bước lên hành lễ.
Tiêu Sở Hà tùy ý phất tay,  đến  bàn,  mấy chữ   , thản nhiên chê bai:
“Thật là nét chữ quê mùa.”
 
So với bút tích tung hoành của tỷ tỷ, chữ của  chỉ miễn cưỡng lọt mắt. Dù ,  phận  chỉ là thứ nữ,   mời thầy dạy, mỗi tháng nhận bút mực cũng ít ỏi, chẳng qua lúc rảnh rỗi, tỷ tỷ thương tình chỉ dạy vài phần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doi-ben-nghi-ngo/chuong-2.html.]
 
“Đem thuốc .”
 
Tiêu Sở Hà  dứt lời, một cung nữ bưng bát thuốc  .
Hôm qua  uống ,  cần nghĩ cũng  trong bát là gì. Ta  do dự, bưng lên uống cạn, trong miệng chỉ còn  vị đắng chát, vô thức cầm lấy một khối điểm tâm  bàn.
 
Tiêu Sở Hà liền giữ chặt cổ tay , đoạt lấy miếng bánh  cắn dở, ném sang một bên:
“Ái phi, đừng lười biếng.”
 
Ta khẽ mím môi, đành lấy nước bọt hòa tan vị đắng ngấm trong cổ họng.
Mới chép  mấy dòng,   tự tay bưng  đến, dịu giọng: “Ái phi, uống chút , nhuận cổ.”
 
Tay  cầm bút khựng ,  dám tin trợn mắt  . Thấy   chân thành,   nhịn  đưa tay đón, nào ngờ ngón tay  chạm, chén   rơi xuống bàn.
 
Ta hoảng hốt vội nâng sách, dùng tay áo thấm  loang.
Tiêu Sở Hà khẽ cau mày, giọng khinh miệt: “Đến chén  cũng chẳng cầm nổi.”
 
Ta lập tức hạ : “Là  của thần .”
 
Có lẽ thấy  nhạt nhẽo vô vị,   thêm chốc lát   dậy  .
 
“Thần  cung tiễn điện hạ.”
 
Có kinh nghiệm hôm qua,   dám lộ  chút vui mừng nào vì  rời . Tiêu Sở Hà dừng mắt   một lúc, mới chậm rãi :
“Tối nay nếu ái phi mệt mỏi,  chờ cô đến.”
 
Nói cách khác,   chuẩn  thị tẩm.
 
Ta ôm trán, thật lâu mới thu  tầm mắt. Trong lòng thầm nghĩ: chẳng lẽ  kịp  mặt,    ép  c.h.ế.t trong cung?
 
Tưởng rằng đêm nay  sẽ đến muộn như tối qua, nào ngờ  dùng xong bữa tối,   ung dung bước .
 
Tiêu Sở Hà mục đích rõ ràng,    vòng tay ôm lấy . Mặt  nóng bừng, khẽ hỏi: “Điện hạ  dùng bữa tối ?”
 
“Chưa, chẳng  đợi ái phi ?”
 
Lời  ngập ngụa ám , nếu    một lòng với tỷ tỷ,  còn tưởng là tình ý phu thê.
 
“Điện hạ uống chén , thần   tắm rửa  y phục.”
 
Hắn dùng ánh mắt sắc bén quét qua ,  gật đầu: “Ừ.”
 
Ta nhẹ nhõm thở . Sau khi tắm rửa, còn cố uống thêm chút rượu, chuẩn  xong xuôi, Tiêu Sở Hà bước , thuận tay dập tắt nến,  thở nóng rực áp đến.
 
“Ái phi  uống rượu.”
 
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Trong bóng tối mịt mờ, men rượu khiến khóe môi  khẽ cong, quyến rũ: “Thần  tưởng điện hạ sẽ thích.”
 
Hắn trầm mặc hồi lâu, mới đáp: “Ái phi   sai.”