3.
 
Nghe ,  như  khích lệ, theo bản năng đưa tay ôm . Thân thể Tiêu Sở Hà khẽ run,  lùi  một chút.
 
Ta bối rối, đưa tay tìm kiếm trong  trung, thì ánh sáng mờ nhạt bỗng lóe lên trong màn trướng.
Trong đôi mắt sâu thẳm của ,  giật , men say cũng vơi  đôi phần. Chỉ là ánh mắt  quá đỗi thâm tình, khiến  như  chìm đắm.
Khiến   nhịn  hoài nghi –   thực sự yêu thương   tỷ tỷ, mà là , một thứ nữ hèn mọn chẳng  chút địa vị nào trong phủ.
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
 
Tiêu Sở Hà đặt tay lên chăn gấm,  hiểu rõ ý đồ, mặt đỏ bừng như tôm chín,  kịp nghĩ nhiều, chỉ  đưa tay nắm chặt.
Hắn thuận thế, ôm lấy , dịu dàng đến mức dễ dàng khiến  ngã  lòng.
 
Lần đầu gặp Tiêu Sở Hà là ở thọ yến của Hoàng hậu, khi   mới mười tuổi. Vì tỷ tỷ khó ở, phụ  liền dẫn  nhập cung.
Không ngờ, tiệc yến dành riêng cho công tử tiểu thư, giữa chừng  vài tiểu thư thấy  lạ mặt liền dò hỏi. Biết  chỉ là thứ nữ   sủng ái, liền nổi lòng trêu ghẹo.
 
Giữa tiệc, họ ồn ào đòi thả hoa đăng  hồ.
Ta sợ gây chuyện nên tránh sang một góc yên tĩnh.
 họ vẫn kéo đến, đem cơn giận và mất mặt ở chỗ tỷ tỷ trút hết lên đầu .
 
Bị bức ép  quỳ,   nhịn nổi, liền đánh . Một  khó địch nhiều ,   đánh ngã,   xô xuống nước.
Khi tiếng cầu cứu yếu dần, họ mới hốt hoảng bỏ chạy.
 
Khi ,  tưởng  sẽ c.h.ế.t chìm trong hồ nước lạnh lẽo của hoàng cung. Chính Tiêu Sở Hà  ngang qua,  lệnh cứu .
 
Phụ   tin vội  đưa  về phủ.
Tiêu Sở Hà sợ   trụ nổi, liền ôm  về Đông Cung, mời thái y chữa trị. Ta sốt cao ba ngày, mơ mơ hồ hồ tỉnh  mấy , mỗi  đều thấy   rạng rỡ ở bên giường.
 
Ngày thứ tư,  mới thật sự tỉnh, phụ  đến đón về phủ.
Lúc chia tay, Tiêu Sở Hà đưa  một gói kẹo:
“Về nhà nhớ uống thuốc đúng giờ,  kẹo thì  đắng nữa.”
 
“Còn nữa, những kẻ bắt nạt ngươi,   sai  dạy dỗ , từ nay chúng sẽ  dám khi dễ ngươi nữa.”
 
Mắt  đỏ hoe, hỏi : “Sau …   thể tìm  chơi ?”
 
Hắn tháo xuống một khối ngọc bội trao cho : “Sau    cung, cứ dùng ngọc bội .”
 
Từ đó, Tiêu Sở Hà  trở thành sự tồn tại đặc biệt trong lòng .
Chỉ là, thế sự vô thường.
Ngọc bội rời cung lập tức  phụ  thu , nhưng ông   thể lấy  trái tim .
 
Tuy tối qua  chọc giận Tiêu Sở Hà, nhưng may mắn là mục đích cũng đạt .
Suốt đêm  ngủ, chép xong nữ huấn, thấy giờ cũng  đến, rửa mặt chải đầu xong,  ôm theo sách chép, sáng sớm liền đến cung Hoàng hậu thỉnh an.
 
Ta  đến, cung nữ thấy  liền lạnh mặt châm chọc: “Thái tử phi hôm nay thật sớm nhỉ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doi-ben-nghi-ngo/chuong-3.html.]
 
“Đây là bổn phận của thần .”
 
“Nghỉ ở đây .”
Cung nữ  xong, bước  điện.
 
Chẳng bao lâu, trong điện truyền  tiếng cầu xin tha mạng, tiếp đó chính là cung nữ ban nãy  hai nô tài kéo .
Một tên nô tài mắng:
“Đồ   mắt ,  sáng sớm   Thái tử điện hạ  vui.”
Nói xong, lập tức hạ lệnh đánh c.h.ế.t cung nữ ngay tại chỗ.
 
Ta sợ đến run cả ,   nàng   đắc tội gì với Tiêu Sở Hà. Đang nghĩ ngợi thì Tiêu Sở Hà  tới, giọng âm trầm như gió lạnh quất  mặt:
“Đường đường là Thái tử phi,  để một cung nữ trèo lên đầu, ngươi quả thật  cách khiến cô mất mặt.”
 
Ta: ?
Nếu    là vì sĩ diện của bản ,  còn tưởng  đang  mặt  !
 
Tiêu Sở Hà  xong liền phất tay áo bỏ .
 
Đợi khi vết m.á.u  lau sạch, một bà v.ú lớn tuổi mới dẫn   trong điện.
Sách  dâng lên, Hoàng hậu lật vài trang, thấy   chép hết  bộ thì đặt sang một bên, lạnh nhạt :
“Cũng chẳng trách ngươi ngu dốt, xuất  vốn  kém cỏi như .”
 
Ta  đáp, chỉ cúi đầu thấp hơn nữa. Hoàng hậu  :
“Ngươi cũng coi như  điều,   Thái tử cưới chính thê, ngươi vẫn  thể ở  hầu hạ.”
 
Dù  sớm muộn cũng  đối mặt, nhưng trong lòng vẫn khó tránh chút chua xót: “Thần  tạ ơn mẫu hậu.”
 
Sau đó Hoàng hậu  dặn dò  mấy câu, bảo đừng vọng tưởng,  mới cho lui.
 
Đêm , Tiêu Sở Hà  đến,  hiếm khi ngủ  một giấc yên . Sáng , thu xếp xong để chuẩn   mặt, mãi đến gần bữa trưa Tiêu Sở Hà mới chậm rãi xuất hiện.
 
“Đồ đạc chuẩn  xong ?”
 
“Hồi điện hạ, đều  sẵn sàng.”
 
Ánh mắt  rơi xuống mấy chiếc hộp quà nhỏ  bàn, tiện tay mở một cái, lạnh giọng: “Chỉ thế  thôi? Đường đường Thái tử phi, ngươi cố tình   mất mặt cô ?”
 
Lục Y định giải thích là quản sự trong kho  chịu cho lấy đồ quý, nhưng  kịp ngăn : “Là thần  suy nghĩ  chu .”
 
Sắc mặt  trầm xuống: “Còn  ngây  đó  gì,  cần đầu nữa ?”
 
Cái tính tình , thật sự còn là vị tiểu Thái tử năm nào dịu dàng ?
Khác biệt cũng quá xa .
 
Ta khẽ thở dài, sớm  lớn lên  thành  thế  năm xưa    để hồn phách   câu mất.