21
 
Sáng hôm , khi  tỉnh dậy,  lập tức cảm thấy  gì đó  đúng.
 
Phía  lưng  là một cơ thể đàn ông rắn rỏi, ấm áp, và  eo còn  một cánh tay nam giới đang khoác lấy.
 
 giật  bật dậy,  Chu Chỉ cũng tỉnh giấc theo.
 
Anh  ngơ ngác một chút,  lập tức buông  , giọng  khàn đặc:
 
“Xin ,  ngủ quên mất, quên trải đệm  đất.”
 
  để ý chuyện đó, chỉ hoang mang  quanh phòng ngủ:
 
“Tiểu Ngọc  ?”
 
Chu Chỉ cũng sững  một giây,  tiếng trả lời ngọt ngào vang lên từ phòng tắm:
 
“Mẹ ơi, con ở đây nè.”
 
 liền thở phào nhẹ nhõm.
 
 sắc mặt Chu Chỉ  vẻ   bình thường, đỏ lên như sốt.
 
 ngập ngừng hỏi,  chút lo lắng:
 
“Chu Chỉ,   ?”
 
Anh khẽ đáp, giọng khản đặc:
 
“Chắc  sốt .”
 
Lúc   mới để ý, chăn của   rơi xuống đất từ lâu. Bỗng cảm thấy buồn , thì   ngủ lộn xộn như .
 
Thời tiết đang lạnh mà chỉ mặc mỗi đồ ngủ mỏng, ngủ một đêm như thế  sốt mới lạ.
 
 vội nhặt chăn lên đắp  cho , Chu Chỉ ho khẽ một tiếng, yếu ớt :
Túy Nguyệt Các - 醉月阁
 
“Lấy giúp  cái khẩu trang , kẻo lây sang hai  con.”
 
 gật đầu, đeo khẩu trang cho   đo nhiệt độ, đúng là sốt thật, tận 39 độ.
 
 nhờ  giúp việc đưa Tiểu Ngọc đến trường, cũng nhắn với chị gái là hôm nay  đến phòng tranh .
 
Chu Chỉ gắng gượng ăn vài miếng  uống thuốc hạ sốt.
 
Xong xuôi  việc,  vẫn lo lắng nên ở  bên cạnh chăm sóc.
 
Chu Chỉ  ngủ mà cứ  chằm chằm  , đôi mắt đen láy lóe lên ánh sáng như  đêm, trong vắt, thuần khiết.
 
 thầm nghĩ, một  đàn ông ngoài ba mươi, lúc bệnh   ngơ ngác đáng yêu đến .
 
“Lê Tương.”
 
Anh đột nhiên gọi tên .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doi-cha-khac-cho-con/chuong-14.html.]
“Ừ,  thế?”
 
 cúi   gần,   rõ  định  gì.
 
Trong căn phòng yên ắng,  lâu   mới khẽ thốt:
 
“Anh hình như thích em mất .”
 
“……”
 
22
 
Cơn cảm của Chu Chỉ kéo dài ba ngày  cũng dần khỏi hẳn.
 
Khi đeo  kính,   trở về dáng vẻ giáo sư điển hình, nghiêm túc,  việc như máy.
 
 khác với  đây, Chu Chỉ bắt đầu theo đuổi .
 
Hôm  tỏ tình,  mới  thì   chỉ    đơn phương.
 
Hôm nay là sinh nhật , Chu Chỉ dặn  về nhà sớm.
 
Vừa đến cửa, Tiểu Ngọc  thần bí dặn  nhắm mắt ,  nắm tay  kéo  phòng khách.
 
Khi  mở mắt , thấy Chu Chỉ đang  giữa một vòng hoa hồng, tay cầm một bó hoa to đùng.
 
Chỉ là mấy đóa hoa hồng rải  đất  xếp thành hình tròn  hảo đến mức   nên lời.
 
Nhìn  giống vòng hoa tang lễ…
 
Có lẽ đây là  đầu tiên   chuyện lãng mạn kiểu  nên mặt mũi  chút lúng túng.
 
Anh lúng túng giơ bó hoa lên:
 
“Lê Tương, em  đồng ý ở bên , trở thành vợ chồng thật sự ?”
 
Quả nhiên đúng như  đoán, vị giáo sư luôn nhanh gọn dứt khoát trong bệnh viện, đến cả tỏ tình cũng  dài dòng,  thẳng vấn đề luôn.
 
 mỉm  nhận lấy bó hoa, Chu Chỉ ngẩn  một chút,  khóe môi cũng từ từ cong lên.
 
Sau đó  cứ  ngây , chẳng  bước tiếp theo   gì.
 
 đành đỏ mặt nhắc nhở:
 
“Anh  định hôn em một cái ?”
 
Chu Chỉ lúc  mới bừng tỉnh, bước tới nhẹ nhàng nâng mặt  lên, cẩn thận hôn một cái lên trán.
 
Anh ôm   lòng, khe khẽ thở dài:
 
“Xin ,   từng nghiên cứu chuyện hôn hít. Lần  nhất định  sẽ chuẩn  kỹ càng.”
 
: “……”