Tim  đập lỡ hai nhịp.   hiểu vì    kiên quyết chọn  đến thế.
 
"Em  cam đoan với , từ nay   nhắc đến chuyện ly hôn nữa."
 
Tay  siết chặt hơn.
 
 giãy giụa trong vô thức.
 
Không  đụng trúng chỗ nào mà Thẩm Nghiễn Chu khựng , chậm rãi ngẩng lên   với ánh mắt u ám:
 
"Hết kỳ sinh lý  là bắt đầu gây chuyện ngay đấy ?"
 
Trong chuyện tình cảm,  vốn  thích  kèo .
 
 chỉ tay về phía chiếc hộp đen nọ,  tươi như hoa:
 
"Thẩm Nghiễn Chu, năm xưa  còn gọi em là chị đấy nhé~"
 
Anh khựng .
 
Rồi  vòng tay kéo cổ  sát  gần, giọng đầy nguy hiểm:
 
"Chị ? Được thôi, chị ..."
 
"Vậy chúng   tính sổ cho rõ ràng nhỉ."
 
9
 
"C... cái gì... tính sổ gì cơ?"
 
 bắt đầu căng thẳng.
 
Thẩm Nghiễn Chu chậm rãi :
 
"Trước hết là chuyện em xem nhẹ hôn nhân chúng ."
 
"Sau , bất kể chuyện lớn nhỏ thế nào, hễ giận thì em   với  ngay."
 
"Anh sẽ  để em ôm bực một . Tin ."
 
" từ giờ cấm chỉ nhắc đến chuyện ly hôn."
 
"Có thể ở bên  vốn   dễ dàng ."
 
"Anh  nghiêm túc  đến hết con đường  cùng em... Vậy nên cũng mong em đừng dễ dàng buông tay ."
 
"Được ?"
 
 khẽ gật.
 
Anh ho nhẹ:
 
"Tiếp theo là chuyện năm xưa."
 
"Trêu cho   chạy mất là , hả?"
 
 c.h.ế.t lặng.
 
Trêu  á?
 
Sao   thể. Hồi   mới chỉ là học sinh cấp ba mà?
 
Thẩm Nghiễn Chu nhắc:
 
"Năm đó em luôn mồm gọi  là thầy Thẩm đấy nhé."
 
 nhớ  !
 
 lí nhí, cắt rứt lương tâm:
 
"Chuyện cũ qua  thì cho qua  mà... Anh đừng giận."
 
Bảy năm ,  khi rút vốn tài trợ,  cứ ngỡ chúng  sẽ  bao giờ còn dính dáng gì đến  nữa.
 
Ai dè thế giới  nhỏ bé đến .
 
Năm nhất đại học,  trở thành gia sư của em trai .
 
Thiếu niên ngày   lớn.
 
Ngũ quan rõ nét, vóc dáng cao ráo, kiệm lời hơn xưa. Anh toát lên vẻ lạnh nhạt xa cách...  còn là  trai rụt rè    sân khấu nữa, nên   nhận .
 
Mùa hè năm đó, bố  bắt  về nước.
 
Lý do là em trai sắp lên lớp 12, cần  trông chừng trong kỳ nghỉ.
 
Thế là cả căn nhà chỉ còn , em trai  và Thẩm Nghiễn Chu... ba đôi mắt trợn tròn  .
 
Cả mùa hè,  cực kỳ thích trêu  thiếu niên trắng bóc lạnh lùng .
 
Cố tình thả thính tới bến...
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doi-em-quay-dau/4.html.]
Còn tỏ tình trắng trợn luôn mà.
 
  chẳng ưa , cố giữ  cách.
 
Khi   nghĩ Thẩm Nghiễn Chu của năm hai mươi tuổi ghét Lê Lê của năm hai mươi ba tuổi  .
 
Ghét đến mức   đáp lời.
 
 mượn cớ thất tình cần chữa lành tâm hồn để bay  nước ngoài, tốc biến khỏi tầm mắt bố .
 
Lần tiếp theo gặp  là bảy năm .
 
Khi    rũ bỏ vẻ non nớt và khoác lên  bộ vest may đo riêng, khí chất cao quý thờ ơ đến nghẹt thở.
 
 chợt nhớ  buổi xem mặt hôm đó.
 
Anh nhã nhặn và điềm đạm hỏi:
 
"Cô Lê từng thích ai ?"
 
Anh là  cuối cùng trong lô đối tượng xem mắt, cũng là  duy nhất khiến  rung động.
 
Hôm  mưa rơi lất phất, sắc trời âm u như tro tàn.
 
 cân nhắc một hồi, dè dặt đáp:
 
"Có rung động chút chút... say nắng thôi,  tới mức thích."
 
Anh  xong, khẽ bật  lạnh lùng,  với giọng điệu hờ hững  giễu cợt:
 
"Vậy thì, rung động của cô Lê..."
 
"Rẻ tiền thật đấy."
 
"..."
 
Anh tháo kính gọng vàng, nới lỏng cà vạt.
 
"Tạch" một tiếng.
 
Ngọn đèn  đầu  tắt phụp.
 
Bàn tay  trượt lên tai , nhẹ nhàng xoa dái tai thật dịu dàng.
 
Vuốt tai... 
 
Kiểu tiếp xúc  đủ,  quá gần cũng  quá xa, chạm đến tim lúc nào  , khiến   chìm đắm trong ánh mắt,  tài nào thoát nổi.
 
Như sóng khẽ hôn mỏm đá.
 
Êm dịu, nhưng dai dẳng.
 
Giây tiếp theo, bầu  khí bỗng dâng trào như sóng dữ.
 
Giọng  khàn khàn như chứa lửa cháy âm ỉ:
 
"Lê Lê, chỉ xin  thôi thì  đủ ."
 
Lời  dứt.
 
Anh như hóa thành hàng ngàn binh mã, cuồn cuộn xông  áp đảo.
 
Ngàn cơn sóng vỗ đá,  ngơi nghỉ.
 
"..."
 
10
 
Sáng hôm , khi bà nội lên gõ cửa giục chúng  xuống ăn sáng.
 
Thẩm Nghiễn Chu lập tức kéo chăn quấn chặt  từ đầu đến chân, như gói bánh chưng.
 
Cứu!!
 
Bị  lớn bắt gặp cảnh trần trụi thế ... còn mặt mũi nào nữa!!
 
Mặt đỏ như gấc,  vùi sâu  trong chăn  dám thở mạnh.
 
Thẩm Nghiễn Chu bật , giọng trầm ấm:
 
"Vâng, bà ơi. Bọn cháu xuống ngay ạ."
 
Bà nội  ,  còn vui hơn Tết:
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
 
"Ái chà... ,  lắm!"
 
" mà... cũng  cần gấp lắm . Cứ từ từ nhé, từ từ mà xuống~~~"
 
"Từ – từ – hẵng – xuống."
 
Đợi đến khi bà nội  khuất,  mới chui  khỏi chăn,  ló đầu   chạm ngay ánh mắt của Thẩm Nghiễn Chu.