2.
 
Ngày thứ hai, Thẩm Nghiễn Chu xin nghỉ một ngày.
 
   việc gì để ,  dài ăn vặt cả ngày.
 
Ngày thứ ba, Thẩm Nghiễn Chu vẫn xin nghỉ.
 
……
 
Đến ngày thứ năm,  lườm Lê Hạo đang lăn lông lốc vắt chéo chân  ghế sofa lười chảy thây, rốt cuộc chịu hết nổi, ngứa mắt tẩn cho nó một trận.
 
"Viết địa chỉ của thầy Thẩm  đây cho chị, nhanh."
 
"Đừng để đến khi bố  hỏi, chị   em ườn xác cả tuần  thèm rờ đến bài tập nửa chữ!"
 
Lê Hạo  ôm đầu  lí nhí mặc cả:
 
"Được thì , nhưng chị  cho em  theo."
 
Cho nó  theo á? Phiền c.h.ế.t  ,   cho .
 
Nó ấp úng mè nheo, cuối cùng :
 
"Cho em theo  mà."
 
"Thầy Thẩm sống ở chỗ hẻo lánh lắm, chị là con gái,  một   an ."
 
Thế là  lái xe chở Lê Hạo  tìm Thẩm Nghiễn Chu.
 
Nó  đúng thật, chỗ ở của Thẩm Nghiễn Chu xa xôi, lộn xộn và xập xệ đến khó tin.
 
 rẽ trái rẽ  trong đống ngõ ngách ngoằn ngoèo như mê cung.
 
Lần đầu   Thượng Hải còn  nơi tồi tàn cỡ đó.
 
Sau N  phanh gấp,   nhịn  nữa,  sang hỏi Lê Hạo:
 
"Lê Hạo, nhà thầy em ở cái chỗ khỉ ho cò gáy  thật  hả?"
 
"Xa thế, ngày nào   cũng  từ đây đến nhà  dạy em á?"
 
Lê Hạo buông điện thoại, bỗng nghiêm túc  mặt.
 
“Chắc mà. Đi về một lượt ngốn hơn hai tiếng đồng hồ.”
 
“Chị thấy đấy, cả đoạn đường dài chẳng  trạm xe buýt, nghĩa là thầy em còn  cuốc bộ ít nhất một tiếng nữa.”
 
 lặng thinh.
 
Lê Hạo  tiếp:
 
“Cho nên, chị, xin chị tha cho thầy Thẩm .”
 
 khẽ cau mày,  đáp.
 
Cuối cùng, chúng  tìm  Thẩm Nghiễn Chu trong một căn trọ chật hẹp bé xíu.
 
Cậu   ốm, phòng trọ trống huơ trống hoác.
 
 đưa tay rờ trán  , nóng bỏng như lửa.
 
Thẩm Nghiễn Chu hé mắt đầy khó nhọc:
 
“... Sao… chị  đến đây?”
 
 cong môi, đỡ cơ thể mềm oặt của   dậy:
 
“Đến cứu thầy chứ còn   nữa hả thầy Thẩm ơi.”
 
Lê Hạo dìu    xe,  nhấn ga phóng thẳng đến bệnh viện.
 
 ngỏ lời rằng trong thời gian dạy kèm,   cứ chuyển đến nhà  mà ở.
 
Ai    nhíu mày và liếc  một cái sắc lẹm như thể   thở  ý đồ gì  đàng hoàng lắm .
 
“Không cần phiền gia đình chị thế .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doi-em-quay-dau/8.html.]
 
 lựa lời đổi cách khác:
 
“Vậy hàng ngày chị đưa đón thầy nhé, thấy ?”
 
Cậu  chẳng đáp, chỉ lẳng lặng khoác ba lô lên vai    bước .
 
Chín rưỡi tối, xe buýt  ngừng chạy từ lâu.
 
 cầm chìa khóa xe, gọi với theo bóng lưng cô độc:
 
“Thầy Thẩm! Để chị đưa thầy về!”
 
Cậu    ghế phụ, nhắm mắt mệt mỏi.
 
Trong lúc đợi đèn đỏ,  bất giác vươn tay định xoa hàng lông mày sắp dính cả  với  của  .
 
Nào ngờ   đột ngột mở mắt, tóm chặt lấy cổ tay  và buông một câu lạnh ngắt:
 
“Chị Lê, đừng trêu  nữa.”
 
 chớp mắt:
 
“Thầy Thẩm  thử thì    chị  thật lòng?”
 
Cậu  khẽ thở dài, giọng nghiêm túc:
 
“   rõ vị trí của .”
 
“Chúng     thuộc cùng một thế giới.”
 
Bầu  khí chợt chùng xuống, nặng nề.  lặng lẽ siết chặt vô lăng.
 
Mãi khi mở cửa xuống xe,   mới  mở lời:
 
“Cảm ơn chị. Sau   cần phiền đến chị .”
 
 mỉm  vẫy tay:
 
“Được! 8 giờ sáng mai chị qua đón thầy.”
 
Chân   dừng khựng,  bẻ ngoặt tay lái  đầu xe.
 
Xoẹtttt… Đuôi xe quệt  cột điện.
 
“Cẩn thận!”
 
 ló đầu  cửa sổ:
 
“Thầy đang lo cho chị đấy ?”
 
Cậu  vội kéo sụp vành mũ che  sự bối rối.
 
 hạ kính xe, vẫy tay:
 
“Tạm biệt thầy Thẩm! Mai gặp !”
 
Qua gương chiếu hậu,  thấy   ngẩng đầu, ánh mắt dõi theo xe  đến khi khuất bóng.
 
3
 
Thế nhưng sáng hôm ,  thất hẹn.
 
Nguyên nhân là  bạn  “chị em bạn dì” của  nhập viện lúc năm giờ sáng.
 
Thấy bảo nứt hậu môn, xuất huyết nghiêm trọng.
 
Cả thành phố    chỉ  với mỗi  , cho nên đương nhiên   túc trực bên giường bệnh.
 
 đành gọi xe đưa đón Thẩm Nghiễn Chu.
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
 
Hai giờ chiều, tên gay dở   khăng khăng đòi xuất viện.
 
Bác sĩ kiểm tra qua một lượt, dặn dò dăm ba câu  gật đầu cho thả.
 
 tính về nhà lấy hai bộ quần áo  đến nhà bạn hai hôm để dễ bề chăm sóc  . Cậu    lầu đợi  lên nhà lấy đồ.