Vừa bước  cửa, gương mặt lạnh tanh của Thẩm Nghiễn Chu giữa phòng khách  đập  mắt . Thằng nhóc Lê Hạo đang  bài tập trong phòng.
 
Tên gay nóng nảy ở  lầu mới đợi mấy phút  ngoạc mồm oang oang:
 
“Lê Lê! Nhanh lên chút ! Ông đây  thể thiếu  chăm sóc !”
 
 đành  thẳng lên lầu lấy quần áo  con mắt chòng chọc của Thẩm Nghiễn Chu.
 
Khi  ngang qua phòng Lê Hạo,  bảo nó:
 
“Này, mấy hôm tới chị sang nhà bạn ở. Nó mới phẫu thuật xong,  thể   ai bên cạnh .”
 
Cây bút trong tay Thẩm Nghiễn Chu đang lướt  giấy chợt  sững, nguệch một vệt mực dài.
 
Cậu  chẳng  chẳng rằng, cái im lặng khiến   lạnh toát sống lưng.
 
Lê Hạo ngó đầu  ngoài cửa sổ:
 
“Là   đấy ? Nhắc nhở chị nè,  nhanh lên là   ưỡn ẹo xông  nhà  bây giờ.”
 
 cau mày:
 
“Biết , chị  đây.”
 
Hôm đó  nhắn tin giải thích với Thẩm Nghiễn Chu qua WeChat nhưng chẳng nhận  phản hồi gì dù chỉ là dấu chấm.
 
Hai ngày ,   yên nổi nữa,  lái xe đến tận nhà  .
 
Đêm , trăng sáng rõ,   cách giữa hai chúng  càng như xa vời vợi.
 
Thẩm Nghiễn Chu mặc áo phông đen, mái tóc còn  ẩm. 
 
Cậu  cứ  thế  ánh trăng, mặc kệ gió đêm lùa  tóc.
 
Cả    toát  vẻ xa cách.
 
Câu đầu tiên    cũng lạnh ngắt băng giá:
 
“Chị Lê, dừng  ở đây thôi.”
 
“Chúng   hợp .”
 
Cậu  thoáng ngập ngừng   tiếp:
 
“Tuần , dạy xong buổi học cuối cùng là  sẽ .”
 
 khẽ “ừ” một tiếng.
 
Thật   cũng  đau buồn gì nhiều, chỉ  nhói một chút nơi lồng ngực.
 
Vậy thì, dừng  thôi nhỉ…
 
 mỉm , gật đầu:
 
“Được,   ai  đường nấy ha.”
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
 
“Thẩm Nghiễn Chu, hình như…”
 
“Chị cũng chẳng hề thích thầy Thẩm đến mức đó .”
 
   bỏ  xe.
 
Cậu  mím chặt môi, cuối cùng   bước về căn phòng trọ tồi tàn.
 
 thu dọn hành lý chạy  nước ngoài ngay trong đêm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doi-em-quay-dau/9.html.]
 
Lê Hạo  mách lẻo với bố  chuyện  cảm nắng thầy gia sư của nó từ lâu.
 
Lại  quá,  bám luôn lấy cái cớ thất tình cần  chữa lành tâm hồn để cao bay xa chạy.
 
Lúc , chẳng hiểu     đến sưng húp cả hai mắt.
 
Lê Hạo tiễn   taxi, nó ngơ ngác hỏi:
 
“Tên ngốc nào bắt nạt chị ? Sao  mít ướt thế ?”
 
 dụi mắt, chui  xe:
 
“Ừ,  một tên ngốc, siêu siêu ngốc!”
 
Chuyện cũ khép  tại đây, bảy năm   hai mươi chín xuân xanh  bố  ép  xem mắt.
 
 mấy năm nay  thường xuyên qua  với đám  mẫu nam, ảnh  tuồn về nước kha khá nên danh tiếng trong vòng quan hệ    ho lắm.
 
Ví dụ như cảnh  đang cầm bút chì đo vòng eo của một  Tây tóc vàng mắt xanh.
 
  thanh minh một câu! Đây   là vu oan!
 
Một,  là một nhà thiết kế thời trang.
 
Hai,  cần đo đủ kiểu  đo cho  quần áo,  tránh  đụng chạm cơ thể?
 
Mắc cái gì đồn thành mỗi tháng  đổi mười mấy  bạn trai  ?!
 
 là miệng lưỡi thế gian, đáng sợ thật.
 
Các đối tượng xem mắt đa  đều vội vàng đến  vội vàng .
 
Thẩm Ngiễn Chu là  cuối cùng, cũng là  duy nhất khiến tim  rung động.
 
Anh mặc bộ âu phục cắt may riêng, đeo kính gọng vàng, mái tóc vuốt gọn gàng.
 
Ngoài trời giăng mưa bụi khiến  khí  ngột ngạt.
 
Anh nhấp một ngụm cà phê và thản nhiên hỏi  khi mắt đang   màn mưa:
 
“Tiếng tăm của cô Lê đây,    nhắc . Không  cô  từng thật lòng yêu ai ?”
 
  đường may tỉ mỉ phần cổ tay  áo vest của , cân nhắc lựa lời:
 
“Anh Thẩm khéo đùa, rung động của tuổi trẻ nông nổi thôi mà,  đến mức yêu .”
 
Anh  , đáp với giọng điệu giễu cợt:
 
“Thế ? Trái tim của cô Lê dễ rung động thật đấy.”
 
 sững .
 
Chắc chắn   coi  là cao thủ tình ái vương vấn trăm mối tình .
 
 bực :
 
“Anh Thẩm, tuy   hiểu   ý gì khi   nhưng   giải thích cho rõ: công việc của  yêu cầu việc tiếp xúc với  mẫu,    thần thánh, rung động trong giây lát là chuyện thường tình mà!”
 
“Không yêu chính là  yêu,   từng liên lạc riêng với bất kỳ ai trong  họ về vấn đề ngoài công việc!”
 
Nói xong,   phắt dậy, tức tối bỏ .
 
Ai dè   cơn mưa níu chân ngay  hiên.