Vương Từ Minh liền nghiêm mặt .
 
Triệu Triệu thấp giọng : “Ta và Ngữ Thư…” Hắn còn  cưới Vương Ngữ Thư, đương nhiên  thể là   ruột của Vương Từ Minh.
 
Vương Từ Minh phản ứng , lập tức bật , “Ngươi , ngươi .”
 
“Được, Ngữ Thư  giao cho ngươi,  yên tâm.”
 
Triệu Triệu   cũng , lập tức  với Vương Từ Minh: “Huynh trưởng,   còn  chuyện như ,  cứ  một tiếng.”
 
Hai   , đều  rạng rỡ.
 
Vương Từ Minh tâm trạng cực  về nhà,   cửa  thấy Vương Từ Nguyên. Thấy Vương Từ Minh, Vương Từ Nguyên vội vàng tiến lên  bên cạnh , “Huynh trưởng.”
 
Vương Từ Minh tâm trạng ,  Vương Từ Nguyên cũng thuận mắt hơn nhiều, nghĩ , lúc   tìm Triệu Triệu cũng là Vương Từ Nguyên đề nghị……
 
Vương Từ Minh : “Sao ? Có chuyện gì?”
 
Vương Từ Nguyên vội vàng  theo bên cạnh, thấp giọng : “Huynh trưởng,   cầu  cứu mạng, giúp  nghĩ một kế sách…”
 
Hắn ủy khuất kể  chuyện Vương đại nhân sắp xếp  mang Vương Ngữ Thư về,    khó khăn của , “Huynh trưởng,      , nhưng    xem , bên ngoài trường thi và khách sạn nơi các sĩ tử ở đều  tăng cường phòng …”
 
“Ta ngay cả đến gần cũng khó.” Vương Từ Nguyên vẻ mặt như  , “Huynh trưởng,  thông minh,  giúp  nghĩ một kế sách  mà.”
 
Vương Từ Minh  thèm buồn , khinh thường , “Nhìn bộ dạng   tiền đồ của ngươi kìa.”
 
Vương Từ Minh đảo mắt, “Hai ngày  cha sai  ngày mai đến khách sạn đưa đồ cho Vương Ngữ Thư…”
 
“Ta   !” Vương Từ Nguyên lập tức tiếp lời, “Vậy…  trưởng,  vật tín vật gì ? Nếu   e là   .”
 
Vương Từ Minh nghẹn .
 
Vật tín vật, đương nhiên là , nhưng   chọc giận lão già, giờ  đến chỗ lão chỉ sợ   mắng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doi-hon-cho-thai-tu-tuyet-tich-sau-khi-mang-thai-ba-lan/chuong-408-ban-mot-cai-gia-tot.html.]
 
Hắn bây giờ  cầu lão già  việc cho , nên    mắng.
 
 nghĩ đến việc đưa đồ vật  là cha giao cho  , nếu     chỉ sợ   mắng.
 
Vương Từ Minh đảo mắt, “Vật tín vật, ở trong thư phòng của cha , ngươi  dám  lấy ?”
 
Vương Từ Nguyên cúi đầu, che giấu cảm xúc trong mắt, vẻ mặt khó xử, “Việc ,  lẽ   lắm  trưởng, thư phòng của bá phụ… nào là nơi   thể tùy tiện  ?”
 
Vương Từ Minh vốn đang hối hận vì  lỡ lời,  phản ứng của Vương Từ Nguyên,  lập tức thả lỏng.
 
Với cái bộ dạng sợ sệt  của Vương Từ Nguyên,  lo lắng đều là thừa thãi.
 
Vương Từ Minh vỗ vai , “Đi! Ngươi   thì ai ? Ta mà , ngươi  thể cản  cha  ?”
 
Thấy Vương Từ Nguyên còn đang do dự, Vương Từ Minh trầm giọng, “Nếu ngươi  ,  đừng trách   giúp ngươi…”
 
“Đi! Ta   trưởng.” Vương Từ Nguyên yếu ớt đáp.
 
Thư phòng của Vương đại nhân luôn   canh gác, với  phận của Vương Từ Nguyên thì  thể  . Vương Từ Minh  mặt cho   chỗ khác,  đó mới gọi Vương Từ Nguyên .
 
Hắn dặn dò, “Ngươi mau lên, lấy  con dấu thì  ngay,   thể cản cha  lâu , nếu  cha  phát hiện…”
 
“Huynh trưởng yên tâm,  nhất định sẽ nhanh thôi!” Vương Từ Nguyên vội vàng đảm bảo, “Nếu thật sự  bá phụ phát hiện, chuyện  cũng  liên quan gì đến  trưởng.”
 
Vương Từ Minh .
 
Thật là  điều.
 
Kế hoạch tiến hành  thuận lợi, Vương Từ Minh  mặt cho   chỗ khác, Vương Từ Nguyên nhanh chóng lẻn  thư phòng của Vương đại nhân.
 
Vương Từ Minh đang định  hỏi thăm xem Vương đại nhân hiện đang ở , thì thấy tiểu tư vội vàng chạy tới, : “Đại công tử, Triệu đại nhân đến , lão gia mời ngài qua đó một chuyến.”