Sáng sớm, cửa phòng của a di mở ,  nhào  quỳ xuống.
- A di ơi,   là Hồng Nhan vô dụng , là do ông trời  thương con! Đêm qua sắp thành sự , ai ngờ trong phủ  cháy! Là cháy thật đó,  tin thì a di gọi  hầu đến hỏi !
A di mang theo hai quầng thâm mắt, mặt  cảm xúc:
- A di  sắp xếp dập lửa  kiểm kê đồ đạc, giày vò cả một đêm, con  xem a di   trong phủ cháy ?
- Ồ, a di quản gia, chắc là .
Ta chợt lộ  vẻ mặt đau lòng, quỳ la l.i.ế.m :
 
- Chắc là đêm qua a di mệt  xỉu đúng , hai mắt  thâm  sưng, giống như thoáng cái già  mười tuổi .
Trong mắt a di thoáng chốc lộ vẻ kinh hoảng, a di sờ mặt , nghiêm nghị hỏi:
 
- Thật ? Mắt a di đáng sợ lắm ? Trông già lắm ?
Ta sững sờ gật đầu.
A di chỉ ngón tay  trán :
- Nhanh! Đến Tú Trân phường mua cao Nộn Ngọc đắt nhất cho !
Ta tỏ vẻ  tán thành:
 
- Cao của Tú Trân phường căn bản   tác dụng, a di đừng để  lừa, a di đây là đến tuổi ,  đổi bình thường mà thôi.
A di như  rách cả mí mắt, gào thét:
-Đi mua ngay bây giờ! Ngay lập tức!
Ta chạy trối c.h.ế.t trong tiếng gầm rống tức giận của a di.
Một    đường cái,   chán nản  buồn bã.
Dụ dỗ biểu ca  , hình như còn thất sủng  mặt a di luôn .
Vậy thì con đường mai  còn  kiểu gì !
Mắt liếc ,  thấy ven đường  sạp hàng bán giỏ trúc.
Màu sắc, kiểu dáng đều cực kỳ , khiến    dời mắt .
 
Chủ quầy là một bé gái mười ba mười bốn tuổi, hai tay đang bện thắt một cách linh hoạt.
Trong lòng   một suy nghĩ, cất bước  qua.
- Tiểu  , kỹ thuật bện giỏ trúc   khó học ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doi-may-anh-hung-qua-duoc-ai-hong-nhan/chuong-7-tim-duong-lui.html.]
Bé gái    trả lời:
 
- Tay chân khéo léo thì cũng  khó  ạ.
 
Ta nhớ   vốn là một kẻ chỉ  một cái nút c.h.ế.t  thắt lưng của Chu Quân Tử mà    khó  tối hôm qua, do dự :
 
- Nếu như  khéo léo thì ?
Bé gái nghiêng đầu  :
 
- Vậy thì e là chỉ  thể cần cù bù thông minh thôi.
Mắt  sáng lên:
 
 - Muội  ! Ta cần cù lắm!
,   tìm đường lui cho chính !
Ta vốn  ngưỡng mộ sự giàu sang của  ,  chỉ cần  thể bình an sống qua ngày mà thôi. Nếu như học  kỹ thuật , cùng lắm thì  về quê bán giỏ trúc thôi!
Ta học   thì sẽ dạy cho hai   cùng bện, lo gì  sống  chứ?
Vừa quyết định chủ ý,  vội vàng  đến Tú Trân phường mua cao Nộn Ngọc  chạy một mạch về Chu phủ, dặn dò  gác cổng đưa  cho a di, định   ào mà lập tức  bái thầy luôn.
Đang nôn nóng thì bắt gặp Chu Quân Tử   tiễn khách.
Hắn mặc một bộ trường sam xanh nhạt, tư thái thanh nhã, so với dáng vẻ điên cuồng đêm qua thì như hai  khác .
Hắn hững hờ liếc  .
Ta lập tức chột  cúi đầu.
Có lẽ là  khách ở đây,   hề  bất cứ sự  đổi nét mặt gì,  hề gợn sóng mà  mặt , vẫn khiêm nhường lịch sự  chuyện với  .
Vị khách đó  ngạc nhiên :
 
- Triệu tiểu thư, trùng hợp .
Ta ngẩng đầu, là vị Thế tử hôm đó  đụng   ở đình nghỉ mát.
Đôi mắt Thế tử sáng ngời  :
- Phủ  ít hôm nữa mở tiệc ngắm hoa, hôm nay đặc biệt tới cửa đưa thiệp, mời Chu  và Triệu tiểu thư cùng  đến dự.
Ta  về phía Chu Quân Tử.
Mỗi khi gặp tình huống ,  nhất định sẽ hạ thấp  vài câu, quả quyết từ chối.
Trong lòng    tính toán khác, cũng   tham gia  chuyện của đám công tử tiểu thư  nữa, chỉ mong Chu Quân Tử từ chối,  đang vội .
Hắn  chỉ  nhạt tiễn khách.