“Không bẩn .”
 
“Ta  từng chê ngươi bẩn.”
 
Hắn :
 
“Là  tự thấy  bẩn.”
 
Gương mặt  vẫn tuấn tú như xưa, nụ  như gió xuân thoảng qua, khiến lòng  ấm .
 
Hắn vốn  cao, giờ càng cao lớn hơn, rắn rỏi nhiều, rám nắng, đôi tay từng cầm bút nay dù cách khăn  vẫn cảm nhận  vết chai dày cộm.
 
Ta   những năm   trải qua những gì, nhưng  thành tướng quân, tất  chịu nhiều gian khổ. 
 
Vậy mà  vẫn như xưa, để   , còn  lặng lẽ bảo hộ phía . 
 
Ngay cả nhã gian cũng chọn đúng chỗ  thích.
 
Nghĩ tới lời   khi  cuối gặp ,  càng thấy chột , đành vòng vo đổi đề tài:
 
“Bao giờ ngươi tới kinh thành?”
 
“Nửa tháng .”
 
Khi  trong kinh   tin Cố Tuyên và Đỗ Vân dan díu với .
 
“Ngươi khi nào  tướng quân?”
 
“Ba năm  chia tay nàng,   biên cương. Hai năm  phong tướng. Tháng mười năm  chính là ngày nàng và Cố Tuyên thành .”
 
Sao  cứ  gợi đúng chuyện , vội vàng bưng  lên tự nhét cho .
 
“Đừng uống nữa.” 
 
Phục Uyên ấn xuống ly .
 
“Nàng  ở Mộc gia về, e  uống cả bụng  loãng. Vừa   cùng Cố Tuyên tới  lâu, chắc gì  ăn  miếng nào, uống quá nhiều  chẳng  .”
 
Quen  kỹ càng thật chẳng , chuyện gì  cũng rõ ràng hết cả! 
 
 ngày   rõ là một kẻ kiệm lời,  giờ   nhiều thế?
 
“Ta sợ   gì, nàng  chạy mất.”
 
Ta tức giận : “Phục Uyên, khai thật! Ngươi từ khi nào học  thuật  tâm?”
 
“Nếu  thật sự   tâm thì  .” 
 
Hắn   , nụ    chút khổ sở:
 
“Ít   sẽ , vì  nàng  tránh .”
 
“Ta  hề tránh ngươi!”
 
“Vậy nàng với Cố Tuyên chia tay , gả cho   chăng?”
 
Ta nghi ngờ chính tai   nhầm.
 
Phục Uyên  nhắc  một  nữa:
 
“Tuyết Phù, nàng  nguyện gả cho  ?”
 
6
 
Ta  chút hoảng loạn. 
 
Ta thật  ngờ, Phục Uyên  là đến để cầu  với .
 
“Ngươi, ngươi   đột nhiên…”
 
Ngày ,  và  từng  tình ý với , nhưng  ai từng chọc thủng lớp giấy cửa sổ . 
 
Dù  khi  chỉ là đứa trẻ  phận  rõ,   là đứa con riêng   thừa nhận. 
 
  từng nghĩ, chúng   tay  chân, thế nào cũng  thể kiếm  miếng ăn.
 
Thế mà Phục Uyên mãi chẳng tỏ rõ lòng , còn con gái của sơn trưởng  để ý đến , cứ quấn quýt  rời. 
 
Ta giận dỗi đơn phương đoạn tuyệt,  đó gặp  Cố Tuyên, thấy  hy vọng tìm  phụ mẫu. 
 
Về   một lòng toan tính để gả cho Cố Tuyên, Phục Uyên rời quê  xa. 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doi-mot-phu-quan-khac-la-duoc-roi/5.html.]
 
Ta cho rằng duyên phận giữa  và   dứt hẳn, ba năm nay đây mới là  đầu gặp ,    đột nhiên cầu ?
 
“Nàng…  nguyện ý ư?”
 
“Ta…   . Ta, chúng   ba năm  gặp .”
 
Phục Uyên  khổ: 
 
“Là  sốt ruột .”
 
Hắn   gì thêm, chỉ từ trong n.g.ự.c lấy  mấy chiếc hộp nhỏ đưa sang.
 
“Thuốc trị thương ở biên cương  hiệu quả kỳ diệu với chứng bỏng lạnh.”
 
Chiếc hộp   nhận  ngay, thứ t.h.u.ố.c  cực kỳ quý hiếm, chẳng lâu  phụ hoàng còn ban cho  một bình. 
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Đây là bí d.ư.ợ.c trong cung, ngàn vàng khó cầu, tuy  thể khiến  c.h.ế.t sống , nhưng với  loại ngoại thương đều hữu hiệu, là phần thưởng đặc biệt ban cho các tướng quân lập đại công. 
 
Chắc hẳn Phục Uyên từng lập công,   trọng thương nên mới  thưởng. 
 
Thế mà   giữ t.h.u.ố.c ,  cho  trị chứng nứt da.
 
“Ngươi   còn  thương ?”
 
“Đã khỏi .”
 
 lúc , tiểu nhị mang đồ ăn mà Phục Uyên gọi lên. 
 
Hắn đẩy đến  mặt :
 
“Ăn chút .”
 
Điểm tâm là bánh nhân thịt. 
 
Mộc gia tiếc tiền chẳng chịu mua cho , Cố gia  chê ngấy, chỉ   từ nhỏ đến lớn luôn thích. 
 
Thấy   động đũa, Phục Uyên khẽ hỏi:
 
“Có  giờ nàng  còn thích nữa? Vậy  gọi món khác.”
 
“Thích.”
 
Thấy  ăn ngon lành, đáy mắt   dâng nụ . 
 
Mắt  bỗng thấy cay cay, dù ba năm  gặp, Phục Uyên vẫn như xưa, ít , nhiều .
 
Ta và  quen   mười năm. 
 
Khi đó, phụ mẫu   sinh  , đối đãi với  chẳng còn  thiết như . 
 
Trời đông giá rét cũng bắt   ngoài bán đồ thêu thùa  mẫu .
 
Mùa đông chẳng ai mua khăn tay, quạt lụa, bán   thì  mắng,  đánh. 
 
Ta sợ  đánh, chỉ đành lê la ngoài chợ. 
 
Trời đông Giang Nam ẩm ướt, ngón tay  đông cứng như củ cải nhỏ.
 
Người trong thôn thấy  đáng thương, mới chịu khó mua ít kim chỉ,  khá giả thì thỉnh thoảng cho thêm một đồng. 
 
Ta lén tích góp, mười ngày nửa tháng cũng đủ mua một cái bánh bao nhân thịt.
 
Chính  ngày  mua bánh bao ,  gặp  Phục Uyên. 
 
Hôm đó trời hiếm hoi đổ tuyết,  co ro  ở góc tường nơi  thường trốn ăn vụng. 
 
Tóc  tuyết  ướt, cả  bẩn thỉu,  còn t.h.ả.m hơn . 
 
Ta liền đưa cho  cái bánh bao  dành dụm.
 
Ta chỉ cho  một cái bánh bao,  mà   chăm sóc  bao nhiêu năm. 
 
Ngày , chỉ vì giận dỗi,  mới  để ý tới , bỏ , chọn gả cho Cố Tuyên. 
 
Thế mà giờ,  vẫn như thế.
 
“Phục Uyên.” 
 
Ta rốt cuộc hỏi  câu từng  hỏi ba năm :